Sợi Chỉ Đỏ

Chương 3



Chương 3:

Lúc lên xe bus, tôi liền gửi lời chào tới Lý Hạo.

Anh ta nhanh chóng trả lời lại, có lẽ là đang cầm điện thoại trong tay.

[Xin chào, tôi là Lý Hạo.]

Anh ta còn gửi kèm một biểu tượng cảm xúc.

Tôi nghĩ một hồi rồi vào thẳng vấn đề: [Xin chào, đồng chí Lý, thực ra tôi kết bạn với anh là vì đội trưởng của anh. Thật xin lỗi, nhưng tôi sẽ tặng anh một bao lì xì lớn khi chúng tôi kết hôn nha. Tôi đảm bảo là của anh sẽ nhiều hơn những người khác, chắc chắn luôn.]

Lý Hạo: [… Quả nhiên, hoa đào của tôi đều gãy vì anh ấy.]

Tôi an ủi anh ta: [Anh đừng lo, tôi có nhiều bạn bè lắm, xong việc sẽ giới thiệu cho anh.]

Lý Hạo: [Được, tôi có thể làm mai giúp cô, nhưng nếu Từ đội không thích thì tôi cũng đành chịu.]

[Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải không biết nói lý.]

Sau một vài câu trò chuyện ngắn ngủi, tôi phát hiện ra Lý Hạo là một người tốt, anh ta thực sự sẽ giúp đỡ hết mình nếu có thể.

Vì thế, tôi đã nhờ hắn hỏi về tiêu chuẩn chọn bạn đời bây giờ của Từ Châu Hách, ý định kết hôn của anh và… liệu anh ấy có quay lại với người cũ không.

Lý Hạo: [Cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô là người yêu cũ à?]

Trông tôi không giống sao?

Lý Hạo: [Mặc dù trông cô ưa nhìn, nhưng cũng không giống kiểu người Từ đội thích.]

Lý Hạo: [Tôi nói thật đó, cô đừng mắng tôi, nguyên nhân thì nhiều lắm, có quá nhiều các cô gái nhỏ thất bại rồi, cũng có rất nhiều người có tính cách cùng ngoại hình trẻ trung giống như cô, nhưng Từ đội đều không quan tâm.]

Không phải là tôi không nói, mà tự anh ta không chịu tin đấy nhé.

Hừm, điều này phải chứng minh bằng hành động thực tế mới được.

Tôi trả lời: [Cảm ơn lời nhắc nhở thân thiện của anh, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng.]

Lý Hạo: [Cô kiên trì thế, có dũng khí là một chuyện tốt.]

Sau khi nói chuyện xong, tôi xuống xe, tới siêu thị gần đó mua ít nguyên liệu rồi về nhà.

Buổi tối tắm rửa xong, Lý Hạo liền nhanh chóng báo cáo tình hình: “Từ đội nói anh ấy ghét phụ nữ, không tính kết hôn.”

Tôi còn ghét đàn ông đây này?!

Thực sự là khi tới gần những gã đàn ông khác, tôi liền cảm thấy chán ghét.

Nếu không phải là Từ Châu Hách, có lẽ tôi sẽ không kết hôn được mất.

Thực sự là vi diệu.

Tôi có nên đi xem bói để tính xem mình có thiếu nợ Từ Châu Hách cái gì không?

Sau khi trả lời Lý Hạo xong, tôi liền tìm được một dự án với mức thù lao 4 con số.

Vì vậy, tôi lại bắt đầu một tuần làm việc mệt mỏi.

Cuối cùng, khi nhận được khoản tiền lương đó, tôi đã lăn lộn vì phấn khích.

Đang suy nghĩ xem nên đi đâu thư giãn thì lại nhận được lời mời họp lớp do trường cấp ba tổ chức.

Là thứ bảy tuần này.

Từ Châu Hách… có tới không?

Anh ấy có tới hay không thì tôi cũng sẽ tới.

Sau hôm nhận được lời mời, tôi tới trung tâm thương mại để chọn quần áo mới, vì dáng người quá gầy nên tôi chọn những bộ có gam màu ấm.

Bữa tối được tổ chức trong một nhà hàng lớn, món ăn không nhiều, nhưng khá hợp khẩu vị.

Hiển nhiên là Từ Châu Hách sẽ không tới, nhìn tính chất công việc của anh, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Sau khi ăn tối với mọi người xong, chúng tôi liền tới KTV.

Tửu lượng của tôi không tốt lắm cho nên chỉ uống hai ly rồi thôi, cũng không có cảm giác gì mấy.

Vì mù nhạc bẩm sinh cho nên tôi không tham gia hát hò, chỉ lặng lẽ ngồi một góc ăn đồ ăn vặt.

Một lúc sau, tôi nhận ra có ai đó tới gần mình.

“Lý Thừa Tư, cậu kết hôn với Từ Châu Hách rồi à?”

Người hỏi là một đứa nổi tiếng lắm mồm trong lớp, tôi sửng sốt không biết phải trả lời thế nào.

Nếu nói chúng tôi đã chia tay lâu rồi, chắc chắn mọi người sẽ náo động, còn nếu nói qua loa, nếu họ phát hiện ra thì sẽ rất xấu hổ.

Tôi nheo mắt nhìn cô ta, cố gắng đổi chủ đề.

Cửa KTV bị đẩy ra, một bóng người to cao sải bước đi vào.

Là Từ Châu Hách.

Cô nàng lắm chuyện lập tức chuyển mục tiêu, lập tức đứng dậy đi tới chỗ Từ Châu Hách.

“Từ Châu Hách! Không phải cậu nói không tới sao?” Cô ấy nhìn anh từ trên xuống dưới. “Oa, cậu càng ngày càng đẹp trai, Lý Thừa Tư cũng có số hưởng quá rồi!”

Tôi nhìn qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Từ Châu Hách.

Ánh đèn chập chờn tới nỗi tôi không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

Nhưng tôi thực sự không biết nói gì!

Từ Châu Hách chào hỏi bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ấy thả người trên chiếc sofa bọc da mềm màu đỏ, một mình nghịch điện thoại, bộ dáng lười biếng tùy tiện.

Tôi nhìn anh chăm chú, sợ anh hiểu lầm tôi tung tin đồn nhảm khắp nơi nên vội giải thích: “Em không nói gì hết, là cô ấy tự nghĩ chúng ta còn ở bên nhau.”

Có vẻ xung quanh quá ồn ào, Từ Châu Hách cau mày.

Tôi không nhịn được tới gần anh: “Em nói, em không nói gì hết!”

“Được rồi, được rồi, tới lượt mình hát!” Một bạn học cũ liều mạng vượt qua tôi, không ngờ giẫm phải lon bia rỗng trên mặt đất, sau đó lảo đảo đẩy tôi ngã nhào xuống.

Cậu ta ngã ra lưng tôi, còn tôi lại úp mặt vào ngực của Từ Châu Hách.

Ai đó đã tắt nhạc, cả căn phòng im lặng ba giây.

“Thình thịch” Tôi nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Thấy anh vô thức đưa tay bảo vệ tôi, tôi đột nhiên nhớ về hồi cấp ba.

Nhưng nếu quay lại thời điểm đó, tôi vẫn chọn chia tay.

Vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, không còn sự lựa chọn nào khác.

Điều sẽ không thay đổi là tôi chắc chắn sẽ một lần nữa theo đuổi được anh ấy.

“ Ôi tôi xin lỗi, xin lỗi!” Bạn học vội vàng xin lỗi.

“Không sao đâu.” Tôi chống hông xua xua tay, rời khỏi người Từ Châu Hách.

Không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ hơn thế.

Lúc tôi đứng dậy, tôi thấy được son môi của tôi đã vô tình dính lên chiếc áo trắng của Từ Châu Hách.

Anh cũng phát hiện ra.

“Xin lỗi!”

Tôi nhanh chóng lấy khăn ướt trong túi ra, bắt đầu lau cho anh.

May mà có nước nên đã lau sạch được, sau đó tôi lại lấy một tờ giấy khô khác nhẹ nhàng lau khô cho anh.

“Xem kìa, quan hệ của họ tốt thật đó!” Cô nàng lắm chuyện chỉ vào chúng tôi.

Không khí dường như đông cứng lại, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chúng tôi.

Tôi nghiến răng liếc cô ta, có chút không vui.

Sau đó, tôi ném giấy vào trong thùng rác, không nói một lời.

Từ Châu Hách bình tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người, nhưng chúng tôi không kết hôn.”

“Tớ nói mà, bọn họ cũng đâu có mời chúng ta.”

“Mọi người hiểu lầm rồi.” Tôi cũng giải thích. “Thật ra bọn tớ…”

“Đừng lo, có tin mừng sẽ báo cho mọi người.”

?

Mẹ nó.

Sao anh lại nói thế?

Tôi nghĩ tôi là người vợ định mệnh của Từ Châu Hách.

Anh không thể thoát khỏi tôi, tôi cũng không buông được anh.

Ông trời dường như đã thực sự thắt chặt sợi chỉ đỏ cho chúng tôi, khiến chúng tôi nhận ra rằng mình nên trân trọng nhau.

Tôi thở dài một hơi.

Anh ấy vẫn quan tâm tôi, ở một mức độ nào đó.

Nhất định phải nói cho anh ấy biết chuyện khi đó, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm và hận tôi.

Nói thẳng ra liệu có xấu hổ không nhỉ?

“Nào nào, tung xúc xắc nào.” Người ồn ào nhất trong lớp lên tiếng.

Có người không muốn chơi, có người chỉ biết hát, cho nên chỉ có vài ba người vây lại chơi trò chơi.

Mặc dù tôi chưa từng tới quán bar, nhưng tôi đã học cách tung xúc xắc từ những cô bạn cùng phòng đại học của mình.

Tôi cũng vây tới, chỉ vừa đứng dậy thì đã cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Tôi nhìn qua Từ Châu Hách.

Bây giờ anh ấy không có danh phận gì với tôi cả, anh ấy không có quyền kiểm soát tôi.

Nhưng mà… đây là một cơ hội tuyệt vời đó!

Tôi mím môi suy nghĩ.

“Bốn năm.”

“Mở.”

“Lý Thừa Tư thua rồi!”

Trước mặt tôi rót một ly rượu, không nói nhiều mà uống cạn.

Ngồi đối diện chơi cùng tôi là bạn bàn sau hồi còn đi học của tôi, cậu ta luôn thích chơi xấu tôi, thậm chí bây giờ tôi vẫn muốn đánh cậu ta.

Nếu cậu ta muốn thắng thì cứ thắng đi.

Nhưng điều tôi không ngờ là tửu lượng của cậu ta lại tệ hơn tôi nghĩ.

Tôi ngừng chơi, nhưng cậu ta lại đột ngột đứng dậy: “Lý Thừa Tư! Anh thích em!”

Cậu ta tới gần tôi, tới mức mà tôi còn thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu ta.

Tôi giật mình, bất giác dịch người về phía sau, nhưng lại dẫm vào chân Từ Châu Hách.

Từ Châu Hách khẽ nhắm mắt, lông mi của anh hơi rũ xuống, tạo thành một cái bóng dưới mí mắt.

Nhìn xung quanh, mọi người đang chờ xem kịch vui.

Tôi cười gượng: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”

“Đúng thế, người ta đã yêu nhau lâu như vậy rồi, đã sắp kết hôn tới nơi rồi cơ mà.”

“Ngậm miệng đi, đừng ảnh hưởng tới Từ Châu Hách với Lý Thừa Tư nữa.”

“Mẹ ơi, hôm nay sao có nhiều tin hot như vậy chứ.”

Nghe tôi từ chối, cậu ta nằm xuống bàn gào lên khóc.

Tôi: “…”

Bầu không khí dần dần trở nên khó xử, tôi đang định kiếm cớ rời đi thì cổ tay bị một lực kéo lên, sau đó ra khỏi cửa.

“Mọi người chơi tiếp đi, chúng tôi đi trước.”

Từ Châu Hách rời khỏi đây mà không nói một lời.

Anh ấy kéo tôi đi xuyên qua hành lang, âm thanh giày cao gót lộp cộp vang lên.

Cơn say giờ mới ập tới, thị giác và thính giác đảo lộn khiến tôi có chút hoa mắt.

Cho tới lúc bị gió thu thổi, tôi mới bất tri bất giác tỉnh táo hơn chút.

Nhìn Từ Châu Hách, tôi nhào tới ôm eo anh.

Cứng quá, quả nhiên là lính cứu hỏa.

Có câu nói, phụ nữ ba phần say, chắc chắn sẽ quậy cho tới khi bạn khóc thì thôi.

Bây giờ tôi có cớ để ăn đậu hũ của Từ Châu Hách, sao lại không làm chứ?

Anh cũng không đẩy tôi ra, chỉ cúi xuống thì thầm vào tai tôi: “Tôi đưa em về nhé.”

Hơi nóng làm tai tôi ù đi.

Tôi vùi mình trong lòng anh, gật đầu.

Một lúc sau, anh khẽ đẩy tôi ra, ngồi xổm xuống nói: “Lên đi.”

Tôi lúng túng vòng tay qua, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.

Nhà tôi không xa chỗ này lắm, chỉ cần đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây này, rẽ vào một ngõ nhỏ là tới.

Trên đường đi, mặt đất phủ đầy lá rụng, bên trong hàng rào là những căn hộ san sát nhau, khoảng cách giữa các ngọn đèn đường rất ngắn, chiếu sáng cả con đường.

Tôi dựa vào vai anh, lớn tiếng phá tan sự im lặng: “Từ Châu Hách, em không muốn anh hận em…”

“Em không muốn chia tay với anh, nhưng em thực sự không thể làm gì khác.”

Từ Châu Hách dừng lại, liếc nhìn tôi.

Tóc anh dính vào má tôi, nhột nhột, như chiếc lông vũ cào vào đầu quả tim tôi.

Trong mắt tôi hiện lên ánh nước, thanh âm không khỏi run lên: “Em lừa anh đấy… năm đó em gãy tay không phải do bị ngã, em, em bị bố em đánh…”

Nghĩ tới chuyện buồn, tôi nhịn không được nức nở.

“Đến ngay cả khả năng ra khỏi cái nhà đó em còn không có, không có năng lực… tự bảo vệ mình, như vậy, em còn có tư cách gì… mà yêu anh chứ.”

Tôi đã khóc rất lâu, run tới mức không nói nên lời, hít một hơi thật sâu.

Phía trước sáng ngời, hình như là lối ra.

Tôi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đèn đường bên cạnh chập chờn, liên tục nhấp nháy.

Đôi mắt cuối cùng cũng trở nên mờ đi, sức nặng của cả cơ thể như đổ ập xuống.

Tôi nhắm mắt, trước khi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, tôi nói nhỏ:

“Từ Châu Hách, bây giờ em có tiền rồi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.