Sợi Chỉ Đỏ

Chương 4



Chương 4:

Khi tôi tỉnh dậy, tôi phải choáng váng một lúc lâu mới hoàn hồn được.

Nhìn vào khung cảnh bài trí quen thuộc, tôi xoa xoa tóc.

Cảm thấy như một giấc mơ dài vậy.

Tôi nhớ là Từ Châu Hách đã cõng tôi về, sau đó tôi nói rất nhiều lời, sau đó tôi vào nhà bằng cách nào thì tôi hoàn toàn quên rồi.

Tôi lần mò tìm điện thoại, mở WeChat ra, thấy Hạ Chi Hàm có gửi cho tôi mấy cái video.

Tôi bấm vào, nhìn thấy cảnh tôi ôm đùi của Từ Châu Hách, tôi bật khóc và nói rằng không muốn cho anh đi.

Xấu hổ quá đi.

Nhưng hình như tôi cũng không phải lần một lần hai xấu hổ trước mặt anh.

Nhưng dù đã có nhiều kinh nghiệm, tôi cần phải bình tĩnh lại.

Tôi thức dậy, tắm rửa, ăn sáng, bắt đầu điên cuồng nhận dự án.

Bốn dự án được nhận trong cùng một ngày, tôi dành cả một tuần để làm nó.

Tôi đã không cho mình một ngày nào để nghỉ ngơi, kết quả là tôi bị chóng mặt.

Nhớ lại hôm đó, tôi cảm thấy xấu hổ. Mấy ngày nay thỉnh thoảng tôi lại muốn kiếm chuyện với Từ Châu Hách nhưng lại không biết phải nói gì.

Sau khi làm xong dự án, Lý Hạo đột nhiên gửi tin nhắn tới.

[Ê này, cấp báo cấp báo.]

Tôi: [???]

[Tôi cảm thấy mấy ngày nay Từ đội rất bất thường, có thể là cô sắp thất tình rồi.]

[Bây giờ có tiện gọi điện không?] Dù khá chắc chắn nhưng tôi vẫn hỏi.

Cũng có chút… đợi không được.

Lý Hạo lập tức gọi tới.

Tôi bật loa ngoài đặt lên bàn, vừa uống nước vừa hỏi: “Anh nói đi, tôi nghe.”

“Chỉ là… gần đây anh ấy thường mất tập trung, có khi còn đột nhiên cười lên, tôi hỏi anh ấy, anh ấy lại chẳng nói gì.”

Tôi có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nước miếng văng tứ tung của Lý Hạo.

“Hơn nữa nhá! Ảnh nền điện thoại của anh ấy hình như là chụp bóng dáng của cô gái nào đó, nhìn qua thì còn khá nhỏ tuổi.”

“Lúc đó tôi mới hỏi anh ấy không phải anh ấy ghét phụ nữ hay sao, nhưng anh ấy lại nói đó là người nhà, nhưng mà anh ấy chính là con một, không có chị em gái nào cả, cũng không thể là… mẹ anh ấy chứ?!”

“Phụt!” Nước trong miệng suýt chút nữa phun ra, có điều vẫn nhịn không được trượt ra khỏi khóe miệng.

Tôi lập túc lấy khăn lau, càng nghĩ càng buồn cười.

Người trong bức ảnh đó hẳn là tôi đi, nó được Từ Châu Hách bí mật chụp khi chúng tôi cùng đi mua sắm trong siêu thị, anh ấy đã dùng bức ảnh đó làm hình nền hồi chúng tôi còn ở bên nhau.

“Không sao, tôi ổn.”

Thanh âm của anh ta gào thét: “Cô ổn?! Cô không gấp à!”

Tôi cố nén cười: “Không sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi anh ấy, khi nào anh ấy được nghỉ thì nói trước với tôi nhé, tôi sẽ rủ anh ấy đi chơi!”

“Chị gái à, đừng trách tôi nặng lời, có lẽ giờ Từ đội đã có người mình thích rồi, cô còn không quan tâm mà theo đuổi, cô nguyện ý làm kẻ thứ ba hả?”

“Hừ, sao anh biết? Mỗi ngày tôi nhắm mắt đều nghĩ về anh ấy, tôi tỉnh lại cũng nhớ anh ấy muốn chế.t, tôi cảm thấy không có anh ấy ở bên tôi sẽ phát điên mất.”

“Cái đó…”

Tôi nghĩ lúc này trong lòng Lý Hạo khẳng định là cảm xúc lẫn lộn đi.

“Vậy anh nhớ hỏi cho tôi nhé, tôi chờ anh, tạm biệt~”

Tôi chào tạm biệt anh ta, ra phòng khách rót ly nước khác.

Khi tôi quay lại, tôi thấy là điện thoại vẫn đang ở chế độ gọi.

Tôi đang định cúp máy, không ngờ là lại nghe thấy giọng của Từ Châu Hách,

Từ Châu Hách đang ở đó, vì vậy nên tôi không muốn cúp máy.

“Mua bánh mì cho anh nè.” Bên kia có tiếng túi nilon, Từ Châu Hách hẳn là đang tìm đồ. “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Lý Hạo khẽ nói, sau đó vội vàng gọi anh. “Qua đây đi! Tôi nói cho anh một chuyện.”

“Nói đi.”

Tiếng túi bánh mì bị xé mở.

“Chỉ là… nếu tôi không nhầm thì bây giờ anh đã có bạn gái rồi nhỉ?”

“Không có.” Từ Châu Hách uể oải nói. “Nhưng sẽ sớm thôi.”

Lý Hạo cả kinh: “Anh! Lần trước đâu có nói như vậy!”

“Con người ngày nào cũng có khả năng sẽ thay đổi suy nghĩ.” Từ Châu Hách hỏi lại. “Có gì lạ không?”

“Được rồi, anh nói gì cũng đúng! Vậy bạn gái tương lai của anh có phải cô gái trên hình nền điện thoại anh không? Trông nhỏ như vậy, anh gặm cỏ non à?”

“Cái gì?”

“Ừm… tôi xin rút lại lời vừa rồi. Mặc dù anh có hơi lớn tuổi, nhưng nhìn qua vẫn rất trẻ, đi trên đường cũng không có nhiều người chê.”

“Rảnh rỗi thì ra sân chạy mười vòng đi.”

“Không, Từ đội, tôi muốn nói với anh chuyện này, anh còn nhớ em gái nhỏ lần trước kẹt tay ở cổng sắt trường đại học không?”

Lý Hạo thần bí nói: “Cô ấy muốn ngủ với anh…”

“…”

“Cô ấy còn nói, cho dù anh có bạn gái, cô ấy vẫn nhất quyết sẽ theo đuổi anh. Cô ấy còn nói, trước khi đi ngủ hay khi tỉnh dậy, tất cả những gì cô ấy nghĩ tới đều là anh. Nếu cô ấy tới tìm anh thì tự anh giải quyết nhé. Tôi không rõ tính cách cô ấy lắm. Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu cô ấy quấy rầy anh, anh cứ nói với tôi, cùng lắm thì chúng ta báo cảnh sát.”

“Thật trùng hợp.” Giọng nói của Từ Châu Hách rất quyến rũ. “Tôi cũng muốn hẹn hò với cô ấy.”

Mẹ nó.

Là tôi đúng không?

Từ Châu Hách chọn tôi?

Vì vậy, tôi thậm chí còn chưa bắt đầu theo đuổi thì đã kết thúc rồi.

Tôi nhe răng cười, gần như bật thành tiếng.

Lý Hạo phản ứng rất nhanh. “Từ Châu Hách? Anh muốn một chân đạp hai thuyền?!”

“Lý Hạo, đầu óc cậu chứa toàn cái gì vậy?” Từ Châu Hách dần dần mất kiên nhẫn. “Người trên hình nền không phải cô ấy sao?”

“Trời ơi, sao anh lại dùng ảnh lúc nhỏ của cô ấy? Dùng ảnh bây giờ không được sao?” Lý Hạo nói. “Chậc chậc, đồ biến thái.”

“Phụt ha ha ha ha ha!”

Xin lỗi, tôi nhịn không được.

“Mẹ nó!!!!!!”

Lý Hạo hét lên, nhanh chóng cúp điện thoại.

“Bíppp” Tiếng cúp máy đinh tai nhức óc vang lên, nhưng tâm trạng tôi vô cùng tốt.

Một lúc sau, Từ Châu Hách gửi tới một tin nhắn WeChat: [Mai em có rảnh không?]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.