Nơi mà tôi và Từ Châu Hách hẹn hò là ở công viên.
Cũng là nơi mà trước kia chúng tôi thường hay tới nhất.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, trông sạch sẽ tươi tắn, cúc áo đầu tiên trên ngực không cài, lộ ra làn da màu đồng, trông có chút khác biệt so với mọi ngày, nhưng cũng có vẻ thoải mái hơn.
Ngọn gió thổi qua ngọn cây, cành lá đung đưa, phát ra âm thanh khe khẽ, cơn gió mang theo hương chanh nhàn nhạt từ trên người Từ Châu Hách xộc vào trong mũi tôi.
Được anh yêu khiến tôi tự tin hơn, nhưng nghĩ tới việc anh chủ động rủ tôi đi chơi, tôi không khỏi dè dặt.
Vì vậy, chúng tôi đi vòng quanh con đường, nhưng không ai nói chuyện.
Tôi nhịn không được nói. “Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ.”
“Ừm, nơi này có nhiều hoa mà.” Từ Châu Hách đáp lại.
Chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện, tán gẫu vài câu không liên quan, nhưng vặn vẹo mãi mà không vào thẳng được vấn đề.
Lãng mạn đâu chả thấy, tỏ tình đâu không biết mà thời gian thì cứ lãng phí trôi qua!
Tôi cảm thấy bụng mình réo lên, cho nên đề nghị đi ăn trước.
Chúng tôi tới một quán mì, chủ quán là một bác ngoài năm mươi, trước quán có một chú mèo cam đang nằm sưởi nắng.
Hồi đó chúng tôi cũng từng tới quán mì này, chủ quán rất tốt bụng, mì bò không giống như những quán khác chỉ có vài lát bò mỏng, tuy giá đã tăng lên 12 tệ một tô nhưng thịt bên trong vẫn đầy đặn, ăn rất ngon.
Tôi liên tục nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn Từ Châu Hách.
Không ngờ, anh lại ăn rất nhanh, đang ngồi đó nhìn tôi, không nghịch điện thoại mà chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tôi muốn ăn thật nhanh cho xong nhưng lại không dám nuốt xuống.
“Đừng nhìn chằm chằm em như thế.” Tôi nhắc nhở.
Từ Châu Hách mỉm cười, nhìn xuống điện thoại.
Sau khi ăn uống no nê, anh nói muốn đi siêu thị.
Bằng cách nào đó, khi anh ấy đẩy xe hàng đi tới cạnh tôi, tôi thực sự có loại ảo tưởng rằng chúng tôi đã trở thành một gia đình.
“Thích gì thì cứ lấy đi.” Giọng nói Từ Châu Hách bay tới bên tai tôi.
Tôi xấu hổ, chỉ lấy có hai gói khoai tây chiên.
“Lấy thêm đi, xem có ai gầy như em không?” Từ Châu Hách hỏi. “Nhẹ tới mức anh có thể nhấc được bằng một tay.”
Anh ấy nhận ra tôi đang xấu hổ nên bắt đầu tự thân vận động.
Một lúc sau, xe hàng đã chất đầy đồ ăn vặt, bánh mì, sữa và trái cây.
Lúc thanh toán, anh ấy nói với tôi: “Bình thường nên ăn ba bữa một ngày, nếu em cảm thấy đói vào chiều hoặc đêm thì có thể ăn chút đồ ăn nhẹ.”
Tôi gật đầu.
Tôi luôn cảm thấy chúng tôi đang làm những thứ mà những người yêu nhau đang làm mặc dù chúng tôi chưa chính thức bước vào mối quan hệ đó.
Bước ra khỏi quầy tính tiền, trên tay Từ Châu Hách xách một đống túi lớn túi nhỏ.
Anh đột nhiên nói: “Lần trước anh để quên một cái ô ở tủ gửi đồ ở đây, em lấy giúp anh nhé, chìa khóa ở trong túi anh.”
“Dạ.”
Tôi kiễng chân lấy ra chiếc chìa khóa mới tinh từ trong túi áo ngực của anh.
“Cạch”
Cánh cửa bật mở ran gay trước mắt tôi, tôi nhìn kỹ hơn.
Ô ở đâu cơ…
Đây rõ ràng là một bó hoa hướng dương.
Tôi liếc nhìn Từ Châu Hách, người đang đứng cách đó không xa mỉm cười.
Hoa hướng dương có ý nghĩa là lòng chung thủy, tượng trưng cho việc khi được sinh ra nó đã luôn hướng về phía mặt trời, kiên định và bền bỉ, không bao giờ đổi thay.
Cũng như chúng tôi, sau bao năm lăn lộn, vẫn sẽ để lại cho nhau một vị trí trong tim.
Trên đóa hoa có một mảnh giấy, tôi mở nó ra.
[Lý Thừa Tư, nhiều năm như vậy, gặp lại em, anh nhớ em vô cùng. Anh thừa nhận anh rất giận em, nhưng anh chưa bao giờ từng ngừng quên em. Anh cũng biết điểm số của em luôn không kém. Không có em, sau khi chuyển sang trường khác, anh cũng vẫn luôn cố gắng. Anh biết em đang học ở thành phố này, anh cũng đang nỗ lực cố gắng để tốt hơn và quay trở lại với em. Anh rất muốn được gặp em. Ông trời đối xử với anh không tệ, số phận của chúng ta vẫn gắn bó chặt chẽ với nhau. Anh không muốn phải hối hận, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh đã cố gắng hết sức nhưng vẫn cảm thấy thực ghen tị. Anh thậm chí còn nhìn trộm tin nhắn trò chuyện của em và đồng nghiệp lúc cậu ta tắm. Điều này đúng là không tốt, bởi vì nó không giống như một việc mà anh có thể làm. Sau này, trên đường đưa em về nhà, anh lại thực sự cảm thấy giận em. Anh hy vọng em sẽ đối xử với bản thân tốt hơn, hoạt bát, tự tin và tự do.]
Lời lẽ sôi nổi, câu văn trìu mến.
Nước mắt tôi rưng rưng, tôi cất tờ giấy đi, cầm bó hoa chạy về phía anh.
Từ Châu Hách nhìn tôi từ xa, khẽ nhìn chăm chú, anh đặt túi đồ xuống đất rồi dang hai tay ra.
Tôi nhào vào lòng anh, anh ấy bế tôi lên xoay vài vòng.
Tôi lắc đầu, xoa xoa má anh.
Hai chân đặt trên mặt đất, anh ấy dùng một tay cầm hết túi lớn túi nhỏ kia, một tay dùng để nắm tay tôi.
Chúng tôi không nói thêm lời nào, chỉ nhìn nhau, trái tim của chúng tôi cũng đã hiểu rõ ràng.
Đây chính là tình yêu của chúng tôi, tình yêu không cần nhiều câu từ để biểu đạt.
Trên đường về, tôi báo tin vui cho Lý Hạo.
Anh ta gửi qua một biểu tượng cảm xúc đang lau mồ hôi.
[Càng nghĩ càng không nói nên lời. Từ đội đã tự mình nói với tôi, anh ấy ghét phụ nữ, chắc chắn không dễ theo đuổi mà.]
Tôi bật cười thành tiếng, nhìn Từ Châu Hách.
Điều này khiến anh ấy chú ý, anh nhìn vào đoạn chat của chúng tôi, lấy điện thoại của tôi gửi một tin nhắn thoại cho Lý Hạo.
[Tôi ghét phụ nữ, nhưng không ghét tiên nữ, theo đuổi không dễ nhưng không có nghĩa là tôi không thể chủ động theo đuổi.]
[Từ Châu Hách, anh đúng là biết cách nói lý lẽ!!]
[Hơn nữa, thực ra, chúng tôi đã ở bên nhau từ hồi cấp ba.]
[Hả??? Anh nói thật hả?!]
Từ Châu Hách mỉm cười, mở máy ảnh, chiếu vào cảnh anh đang ôm vai tôi rồi gửi sang cho Lý Hạo.
Một phút sau.
Lý Hạo: [Cút!!!!!!!!]
Tôi nhịn không được cười ngặt nghẽo.
Nhưng vì lòng tốt của Lý Hạo, tôi đã giữ lời hứa, giới thiệu anh ta cho đám chị em bạn dì muốn yêu đương trong thời gian gần đây của tôi.
Sau khi ở bên Từ Châu Hách, cuộc sống của chúng tôi trôi qua rất giản dị.
Công việc của Từ Châu Hách rất bận, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau một lần một tuần, thậm chí có lúc còn chả gặp được.
Tuy nhiên, tôi hiểu nghề nghiệp của anh ấy và luôn tự hào về nó.
Ngược lại là bà cô nhỏ Hạ Chi Hàm, cô ấy hoàn toàn không muốn ở cùng tôi nữa, không những chuyển đi mà còn tiện tay vơ hết đồ ăn vặt của tôi rồi mới đi.
Căn nhà trống rỗng, nhưng may mắn thay, Từ Châu Hách lập tức tới và để lại rất nhiều thứ của anh ở chỗ này, chẳng hạn như một số vật dụng nhỏ như áo khoác, bút,… điều này khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn mỗi khi trở về nhà.
Trong những ngày tôi không thể gặp được Từ Châu Hách, tôi sẽ kiếm nhiều tiền hơn và đếm từng ngày cho tới khi chúng tôi gặp nhau.
Vào dịp tết nguyên đán, cuối cùng anh ấy cũng có một kỳ nghỉ tương đối dài.
Anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nghĩ nghĩ và nói muốn đi leo núi Lăng Sơn nổi tiếng.
Nghe nói Lăng Sơn cường thiện trừ ác, điều này cũng có thể giúp tôi biết được cùng người yêu tay trong tay tới đây có phải điều tốt hay không.
Từ Châu Hách nói tôi mê tín, nhưng vẫn âm thầm đặt vé.
Tôi hỏi ngược lại anh: “Nếu chúng ta không phải định mệnh của nhau và sẽ chia tay thì anh sẽ làm gì?”
Từ Châu Hách thay vì tức giận thì đã cười: “Nếu chúng ta không xứng thì còn cặp nào có thể vượt qua được nữa à?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Có lý.”
Sau nhiều lần gặp lại, tôi nghi ngờ Nguyệt Lão đã trói buộc chúng tôi bằng sợi chỉ đỏ.
Muốn giãy giụa cũng không được, vướng bận ái tình cả một đời.
Trước khi tới Lăng Sơn, tôi không biết được là con đường ở đây sẽ gập ghềnh và khó khăn tới vậy.
May mắn thay, có Từ Châu Hách luôn đi phía sau tôi, luôn giữ eo tôi mỗi khi tôi sắp ngã.
Thể lực của tôi kém xa anh, luôn phải đi hai bước dừng một bước.
Anh ấy cũng không hối thúc tôi, khi dừng lại sẽ nói chuyện với tôi và cho tôi uống nước.
Sau năm tiếng đi bộ, cuối cùng tôi cũng lên tới đỉnh núi và nhìn thấy chùa Lăng Sơn như tôi mong muốn nhìn thấy.
Cũng như các cặp đôi khác, chúng tôi thắp hương khấn Phật.
Từ Châu Hách và tôi quỳ trên tấm đệm, chắp tay lại. Sau khi mỗi người đều cầu xong, tôi liền đi tới rút thăm.
Bên trên tấm gỗ ghi: [Hoa lành trăng rằm cả một đời]
Tôi đã tìm một sư thầy trong chùa để giải đáp:
“Hai cô cậu là người cuối cùng rút thăm của đợt rút lần này. Những tấm thẻ sẽ được đổi vào mỗi tuần, đây là một thẻ đại cát. Câu thơ nói rằng, hoa tốt, trăng tròn, điều ước cao nhất của cuộc đời đều sẽ được thực hiện. Cũng nói rằng, người rút được thẻ này sẽ mãi mãi bên nhau, là một sự kết hợp hoàn hảo, một cuộc hội ngộ trăm năm.”
Hài lòng, tôi nắm tay Từ Châu Hách bước ra khỏi ngôi chùa tráng lệ, cơn gió núi ập tới ôm trọn tôi vào lòng.
Có những ngọn núi cao chót vót ở phía xa, sương mù khắp nơi, chúng tôi dường như đang đứng ở trên mây.
Tôi ngước nhìn Từ Châu Hách, gió thổi làm rối tóc anh, cũng làm trái tim tôi rối tung.
Gió núi khó ngăn, tình yêu cũng vậy.
Tôi giơ ngón út ra, nhe răng cười với anh.
Từ Châu Hách cũng hiểu, cười khẽ đưa tay ra.
Tôi thề với anh: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Cho dù chúng tôi có xa nhau trong một thời gian ngắn, nhưng chúng ta sẽ có hàng ngàn lần hội ngộ.
Hai ngón tay chạm nhau.
Tôi tin rằng lúc này đây đang có một sợi chỉ đỏ vô hình đang buộc chặt chúng tôi lại với nhau.
Trọn đời dây dưa.