Sợi Chỉ Đỏ

Ngoại truyện



Ngoại truyện 1.

Khi chúng tôi ở bên nhau được hơn 10 ngày, Từ Châu Hách đã xin nghỉ và mang theo rất nhiều đồ ăn tới chỗ tôi.

Lẽ ra còn có thể ra ngoài chơi, nhưng vì thể trạng cơ thể không cho phép nên tôi đã không thể đi đâu.

Vì vậy, kế hoạch ra ngoài vui chơi vô ích, thế nên Từ Châu Hách đã tới nhà chơi với tôi.

Đây là lần thứ hai anh tới nhà tôi, nhưng là lần đầu tiên anh bước vào phòng tôi.

Vừa bước qua cửa, anh đã nhíu mày.

Nhìn vào những tấm áp phích thần tượng ở trên tường, anh đặt túi đồ vừa mua về xuống, nhìn tôi hằn học.

“Lý Thừa Tư, em có ý gì?!”

Tôi cười khan. “Một cô gái theo đuổi thần tượng, có chút… ừm… thực ra là em làm có chút khoa trương ha.”

Với vẻ mặt u ám, Từ Châu Hách nghiêm nghị ra lệnh cho tôi: “Xé nó xuống đi.”

“Không được, em vất vả lắm mới mua được đó!”

Tôi làm nũng lăn lộn ở trên giường.

Từ Châu Hách dịu giọng: “Không phải anh không cho em theo đuổi thần tượng, nhưng những tấm áp phích này của em khiến anh không thoải mái. Anh bận rộn với công việc và không thể ở bên em mọi lúc mọi nơi, vì vậy anh không muốn mỗi ngày em mở mắt ra đều nhìn thấy người đàn ông khác.”

“Anh xé nó xuống cho em, rồi em tìm chỗ cất đi.”

Ngay khi vừa nói xong, anh liền bắt đầu làm.

Tôi đặt mình vào vị trí của anh, cảm thấy khá có lý cho nên cũng im lặng nhìn anh bận rộn.

Bức tường trống trải, tầm mắt không khỏi phóng rộng hơn rất nhiều.

Một tháng sau, Từ Châu Hách mang tới một chồng áp phích với vẻ mặt thích thú, dán chúng lên trước khi tôi kịp mở miệng.

Từ Châu Hách lần lượt xuất hiện ở trên tường, tôi trợn to mắt.

Ôi! Đúng là đàn ông.

(2)

Lần đầu tiên tôi và Từ Châu Hách cãi nhau sau khi quay lại là vào một buổi chiều bình thường, với cái lý do cũng hết sức bình thường.

Hôm đó tôi đang xem phim truyền hình ở trong phòng, còn Từ Châu Hách thì đang tập thể dục ở phòng khách, không rõ là đã qua bao lâu, tôi nhìn thấy anh ấy mồ hôi ướt đẫm đi vào phòng.

Tôi đang uống sữa, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh nhanh ghê.”

Từ Châu Hách không trả lời, lúc tôi định thần lại thì anh ấy đã lại đi ra phòng khách, sau đó phớt lờ tôi cả một buổi chiều.

Tôi bối rối, chạy ra phòng khách tìm anh, thấy anh đang ngồi im trên sofa nghịch điện thoại.

Tôi tới bắt chuyện với anh, nhưng anh lại tỏ ra khó chịu rồi trả lời qua loa với tôi hết lần này tới lần khác.

Tôi thấy không ổn nên nói: “Không phải anh nói chúng ta nên chia sẻ mọi chuyện với nhau để cùng giải quyết hay sao?”

Từ Châu Hách quay lại, nghiêm túc nói với tôi: “Em không thể nói đàn ông nhanh được.”

“Hả?” Tôi không hiểu. “Sao thế? Em không hiểu.”

Tôi quay về phòng nằm trên giường suy nghĩ.

Càng nghĩ càng không hiểu, tôi hơi bối rối, cho nên liền nhắn cho Lý Hạo.

Dù sao anh ta cái gì mà chả biết, không có cái gì là anh ta không biết cả.

Lý Hạo nhìn thấy tin nhắn của tôi, lập tức gửi qua cho tôi một loạt “ha ha ha”.

[Vui lòng giải thích hộ cái.]

[Chị dâu, chị không biết năm đó Từ đội bị chị hành hạ như thế nào hả?]

Tôi càng thêm lúng túng: [Chuyện này còn liên quan tới tôi nữa hả?]

[Ừ, chị quên rồi à? Lần chị bị kẹt tay ở cổng trường đó, chị từng nói với tôi là đội trưởng Từ nhanh ghê còn gì, sau đó Tiểu Cao nghe được, tối hôm đó cậu ta quay về kể chuyện này cho cả đơn vị nghe, kết quả là tin đồn lan truyền ra khắp nơi. Mọi người đã nghĩ là anh ấy bị bệnh thầm kín nào đó…]

Lý Hạo tiếp tục nói: [Khi ấy đội trưởng Từ biết được, sắc mặt tái xanh, không để ý tới ai. Sau đó tôi mới đi nói rõ cho anh ấy nghe, nếu không anh ấy đã suy sụp từ lâu rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Chuyện này nghiêm trọng tới vậy sao?] Tôi vô cùng sợ hãi.

[Nếu chị không tin thì thử lại đi?]

Biết chuyện gì đã xảy ra, tôi lại chạy ra ngoài tìm Từ Châu Hách.

Ai cũng có điểm cấm kỵ, vì Từ Châu Hách, tôi sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.

“Từ Châu Hách, đừng giận mà, em không biết rõ, nếu như anh để tâm thì sau này em sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”

Anh một tay ôm lấy tôi. “Quên đi, người không biết không có tội, anh tha thứ cho em.”

Tôi hôn lên má anh.

Chỉ nghe thấy anh chuyển đề tài: “Có điều, anh phải chứng minh bản thân.”

Cảm giác được ánh mắt anh dần trở nên nguy hiểm, tôi cắn cắn môi. “Anh…”

Cơ thể tôi bay lên không trung, Từ Châu Hách ôm tôi đi vào phòng.

“Từ! Châu! Hách!”

Anh tiến lên, vươn ngón trỏ đặt bên môi tôi: “Suỵt…”

“Thân thể em yếu như vậy, nên tiết kiệm chút sức lực đi.”

(END)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.