Lúc 1:30 chiều, tôi tới trường đại học gần đó để phát tờ rơi.
Tôi đi vòng qua cửa sau của trường, hễ gặp ai là đút cho họ tờ giấy quảng cáo, còn thuận tiện nói vài câu giới thiệu.
Từ xa, tôi thấy có hai sinh viên đại học đi ngang qua, tới rất gần cổng sắt rồi.
Tôi bước hai ba bước chạy nhanh về phía đó, không chút do dự đút tay vào khe cửa sắt, thành công phát xong hai tờ rơi.
Hai cô gái mỉm cười với tôi: “Cảm ơn.”
Làm công việc bán thời gian yêu cầu độ mặt dày cao này lâu như vậy rồi, tôi luôn phải đối mặt với thái độ lạnh lùng và cái nhìn chán ghét.
Đã lâu rồi tôi không thấy ai cười với tôi, tôi cười đáp lại, còn định tiếp tục nói gì đó.
Thực ra tôi cũng chưa có ý định rút tay ra khi hai cô gái đó chưa đi đâu.
Nhưng…
Một linh cảm kỳ lạ trỗi dậy, tôi cố hết sức nhưng không rút ra được.
Hai cái khung sắt siết chặt lấy da thịt trắng nõn của tôi, tôi cảm thấy mình đã đau tới muốn khóc rồi.
Quay quay, lên lên xuống xuống cũng không rút ra được, tôi càng ngày càng gấp.
Tại sao một người có thể xui xẻo tới vậy chứ?!
Đã một tuần trôi qua kể từ lần tôi bị mắc kẹt lần trước rồi.
Dù đã qua lâu, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác mất mặt đó.
Tôi bất lực, cánh tay càng ngày càng nặng, nhưng tôi lại không dám làm phiền mấy anh lính cứu hỏa nữa.
Nếu Từ Châu Hách lại tới, tôi thực sự sẽ đội quần thật đó.
Tôi vẫn muốn cố gắng hết sức để tự mình kéo nó ra, nhưng trong quá trình vật lộn thì đã có một nhóm người quây tôi.
Một người nhiệt tình tiến lên: “ Em gái, có cần gọi 119 không…”
Tôi nhìn chị gái kia, khóc không ra nước mắt, nuốt nước miếng, trong lòng không ngừng cầu nguyện đừng gặp phải người không nên gặp.
Chị gái kia nhiệt tình bước tới an ủi tôi: “Đừng sợ em gái, chúng tôi đã gọi lính cứu hỏa cho em rồi.”
Tôi lễ phép gật đầu: “Cảm ơn chị ạ.”
Mặc dù sự việc này rất xấu hổ, tôi cũng không muốn Từ Châu Hách nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn có sự mong đợi không thể giải thích được.
15 phút sau, Từ Châu Hách thật sự ở trong nhóm người tới đây giải cứu tôi.
Tôi quay đầu không dám nhìn anh, chỉ cảm nhận được anh đang ngồi xổm xuống lấy dụng cụ.
Bầu không khí cứng ngắc trong giây lát, không một ai lên tiếng.
Đồng nghiệp của anh ấy là một người lạ mặt, hơi thấp hơn so với Từ Châu Hách, thấy khuôn mặt mếu máo của tôi, anh ta an ủi tôi: “Đừng sợ, anh ấy làm nhanh thôi.”
Tôi gật đầu, liền nghe thấy anh ta ghé sát vào Từ Châu Hách thì thầm cái gì đó: “Đội trưởng Từ, sao hôm nay anh im lặng thế? Chẳng lẽ nhìn thấy mỹ nữ nên thẹn thùng sao?”
Tôi tò mò về phản ứng của Từ Châu Hách, nhưng anh chỉ khẽ nhếch môi, không biểu lộ thêm bất kỳ biểu cảm nào khác.
Buồn chán, tôi lại để mặc anh.
Từng phút từng giây trôi qua, mắt tôi không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Từ Châu Hách có làn da hơi ngăm, trông rất chững chạc, mũi cao thẳng xinh đẹp, đường quai hàm gần như hoàn hảo.
Nhìn kỹ lại, tôi có cảm giác thành tựu khi từng ở bên một người đàn ông như vậy.
Thanh sắt được nới lỏng ra bằng dụng cụ chuyên dụng, những người vây xem cũng từ từ tản đi.
Từ Châu Hách vẫn không nói gì nhiều, thấy anh ấy đã đi trước, tôi lập tức kéo đồng nghiệp của anh ấy lại, hỏi: “Anh ấy…”
Tôi chưa kịp dứt lời thì đối phương đã vội trả lời chắc nịch: “Chưa có bạn gái, cũng không thêm WeChat.”
Ghê thật, Từ Châu Hách hot như vậy à?
Anh chàng này chắc nói mấy lời này tới quen rồi đi?
Vì vậy trước khi anh ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn, tôi đã lập tức tự nhiên bổ sung thêm hai câu:
“Ý tôi là, anh ấy… nhanh ghê.”
Bạn tốt Hạ Chi Hàm chuyển tới nhà tôi ở, nhưng tôi cũng không nói cho cô ấy biết chuyện này.
Chúng tôi mỗi người một phòng, ngoại trừ ăn uống thì chỉ thỉnh thoảng nằm trên sofa nói chuyện phiếm, bình thường cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Sau khi ngủ dậy, tôi thấy phần dưới cánh tay của mình có một vòng tròn thâm tím, vội vàng lấy dầu nóng xoa rồi nằm vật ra giường.
Crush, công việc bán thời gian, tiền, thế giới tôi đang xoay quanh ba thứ này.
Sau một ngày dài mệt mỏi, tôi lười biếng dựa vào chiếc gối sau khi đã tắm rửa sạch sẽ.
Tôi lấy điện thoại ra, lướt qua danh sách WeChat, có rất nhiều bạn học cũ thời cấp ba.
Tôi hoài niệm nhìn qua vòng bạn bè của họ, có thể đoán được bây giờ họ đang sống thế nào.
Còn tình hình gần đây của Từ Châu Hách thì sao? Anh ấy làm gì sau khi tan làm nhỉ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bấm ra dãy số điện thoại mà tôi đã khắc ghi trong lòng.
Tôi thầm cầu nguyện trong tuyệt vọng rằng Từ Châu Hách sẽ không đổi số điện thoại.
May mắn thay, trong danh sách người dùng được tìm kiếm có một tài khoản WeChat quen thuộc: xzhlcsyyzyq
Tôi xem vòng bạn bè của anh, nhưng nếu giờ mà thêm bạn thì sẽ bị anh phát hiện mất.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thoát ra khỏi giao diện.
Ai có thể nghĩ tới, điện thoại di động chục năm không đơ ngay lúc này lại đơ, dừng ngay ở giao diện này.
Tôi tuyệt vọng vuốt lên để thoát ra, nhưng càng vuốt càng lag.
Tôi tắt màn hình rồi mở khóa lại, khuôn mặt tức giận của tôi được phản chiếu trong điện thoại.
Điện thoại đen thui, tôi cáu kỉnh bấm vào màn hình, ba giây sau vẫn không thấy gì, tôi đành ném nó sang một bên, giơ nắm đấm đấm thật mạnh xuống giường.
Điện thoại đột nhiên rung cùng tấm nệm, như thể cảm nhận được sự tức giận của tôi, nó lập tức trở về trạng thái ban đầu.
Tôi dọn sạch thùng rác, khởi động lại WeChat.
May mà không lag nữa.
Tôi vừa mới thở phào một hơi, đột nhiên thấy hộp chat xuất hiện trên trang chủ WeChat…
[Bạn có thể chào hỏi nhau.]
Tôi sốc ngang.
Mẹ kiếp!!!!!
Tôi thêm bạn Từ Châu Hách kiểu gì thế?!
Ahhhhh!
Tôi vội bấm vào kiểm tra, thấy câu này là do hệ thống tự động đưa ra: [Thêm bạn thành công.]
Mặc dù bây giờ biết Từ Châu Hách không có xóa tôi, nhưng… Nhưng nếu anh ấy phát hiện ra tôi đột nhiên xem WeChat của anh ấy vào lúc này, liệu anh ấy có cảm thấy tôi kỳ lạ không?!
Tôi muốn ch.ết!
Để xác minh xem Từ Châu Hách có nhìn thấy câu này hay không, tôi lập tức kéo Hạ Chi Hàm tới.
“Giờ tao xóa WeChat của mày, cầm điện thoại lên xem hộ tao!”
Hạ Chi Hàm đang lim dim buồn ngủ, nghe thấy lời này đột nhiên bừng tỉnh, nhìn tôi không dám tin: “Lý Thừa Tư, không phải chứ? Mày muốn xóa tao? Mày muốn xóa bạn với tao? Tình chị em nhiều năm của chúng ta bị chó tha rồi à!!”
Tôi bịa ra một cái cớ: “Chỉ muốn xác nhận chút thôi, tý tao thêm lại!”
Hạ Chi Hàm nghiến răng nói: “Tao muốn ăn tôm càng.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Tình thế cấp bách, tôi không đủ tiền đãi một bữa tôm càng, dù sao cứ đồng ý đã rồi nói sau đi.
Sau một hồi thao tác, tôi đã thành công xóa WeChat của Hạ Chi Hàm, sau khi thêm lại, thực sự là bên giao diện chat của tôi hiện giống với của Từ Châu Hách.
Sau đó tôi lại đi kiểm tra điện thoại của Hạ Chi Hàm nhiều lần, phát hiện không có gì bất thường, cũng không thấy nhắc nhở gì.
Tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
May quá đi.
May mà Từ Châu Hách vẫn chưa xóa tôi sau khi bị tôi xóa bạn, tôi có thể thêm lại mà không bị phát hiện.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể theo dõi vòng bạn bè của anh.
Tôi vuốt màn hình, thấy anh không đăng gì nhiều trên trang cá nhân.
Vì vậy, tôi rất nhanh đã vuốt tới những bức ảnh anh ấy tham gia trận đấu bóng rổ của trường bốn năm trước.
Trong ảnh, anh đứng ngược sáng, hơi mím môi.
Có thể thấy tay nghề của người chụp không tốt lắm, cũng thấy được Từ Châu Hách đã thay đổi rất nhiều.
Anh từng là một thiếu niên thích cười.
Tôi còn nhớ lúc tôi bị bóng rổ đập trúng, anh ấy đã vội vã chạy tới, lộ ra vẻ áy náy, híp mắt cười xin lỗi, tóc dính ở trên trán, trên mặt phủ một tầng sương mỏng.
Tỏa nắng, dịu dàng, cũng thực nhiệt huyết.
Trái tim tôi chợt thắt lại, thở dài một hơi.
Ngay lập tức, trên vòng bạn bè hiện lên một bài đăng tương tác chung.
[Hãy chia sẻ những bức ảnh mà bạn tâm đắc nhất thời gian qua.]
Sau khi chọn chín bức rồi gửi đi, tôi quay lại trang chủ.
Trong mục [thông báo] đột nhiên xuất hiện một dấu đỏ.
Tôi lập tức nhấp vào, suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Khi nhìn thấy người thích trạng thái của tôi là ai, trái tim tôi lập tức đập loạn lên.
Từ! Châu! Hách!
Tôi, Lý Thừa Tư, ngàn tính vạn tính, nhưng thực sự không tính được vòng bạn bè của tôi!
Tôi tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, tim đập như trống trận.
Từ Châu Hách sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?
Anh ấy sẽ nghĩ tôi bị bệnh sao?
Mẹ ơi.
Sau nhiều năm chia tay, anh ấy chưa từng xóa tôi.
Là không quan tâm, hay là quan tâm quá nhiều?
Tôi để điện thoại xuống.
Tôi phải phát tờ rơi vào sáng mai, vì vậy không thể nghĩ quá nhiều về nó được.
Ngày hôm sau, khi đang đi xe bus tới địa điểm thì quản lý lại thông báo rằng hôm nay tôi không cần tới.
Tôi đã phải đi một quãng đường dài để tới đây để làm đấy, đây cũng là điều tôi ghét nhất khi làm công việc này.
Sau khi chửi thầm anh ta xong, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phải qua một con sông lớn nữa mới tới trạm tiếp theo.
Tôi bật điện thoại lên lướt một lúc, lúc nhìn lên thì vẫn thấy xe bus còn ở trên cầu.
Lúc này mới nhận ra phía trước đang kẹt xe.
Tôi có chút bực bội cất điện thoại đi, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, một chiếc ô tô chạy trên con đường ở cuối cầu đâm sầm vào xe bus.
Trong xe ồn ào ầm ĩ, tài xế mở cửa giục mọi người xuống: “Mọi người mau ra ngoài đi!”
Đúng là người không may mắn thì vận xui là không có giới hạn.
Chưa kể tới khuôn mặt xấu xí của tôi nữa, giờ nó đáng sợ như ma nữ muốn gi.ết người vậy.
Khi theo đám đông đi xuống, tôi liền đi bộ ở trên vỉa hè cạnh cầu.
Không khí buổi sáng rất trong lành, tâm trạng tôi dần được cải thiện, đi được vài bước đã biết được nguyên nhân tắc đường.
Tôi thấy có rất nhiều người vây quanh hàng rào lớn phía trước, một cô gái đang ngồi bên cầu, hình như là muốn t.ự t.ử.
Tôi không nhịn được tò mò, vì vậy đã bước chậm lại để hóng chuyện.
Lúc tôi chen vào được bên trong, tôi nhìn thấy Từ Châu Hách đang an ủi một cô gái.
Nhưng anh không dám tới gần, vì vậy chỉ có thể đứng từ xa nói chuyện.
Tôi vểnh tai lên nghe, lúc này mới biết chồng chưa cưới của cô ấy đã qua đời vì bạo bệnh, cô ấy đã ngồi đây cả đêm rồi.
“Thật ra tôi đã nghĩ tới vô số khả năng khiến chúng tôi chia tay, có thể là do không hợp, có thể là vì gia đình, cũng có thể là vì anh ấy không chung thủy, nhưng tôi không thể chấp nhận được sự chia ly như vậy, tình yêu sao lại đau khổ như vậy chứ, sâu đậm mà phải chia lìa, thực sự rất tàn nhẫn…”
“Cô Dương, tôi hiểu cảm giác mất đi người mình yêu của cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể dũng cảm đối mặt. Chỉ có còn sống thì mọi chuyện mới có thể trở thành hiện thực, tin tôi, thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ.”
Giờ phút này, ánh mặt trời chiếu lên mặt Từ Châu Hách, anh khẽ mỉm cười, như hoa nở mùa xuân, giọng nói trong trẻo làm người động lòng.
Cô gái sững sờ nhìn Từ Châu Hách, rồi chậm rãi nhìn ánh sáng phản chiếu vào những tòa nhà cao tầng phía xa.
Ánh sáng mạnh mẽ và chói lóa.
Cũng giống như tình yêu, tươi sáng nhưng đau đớn.
Thấy cô ấy ngẩn người, Từ Châu Hách sải bước về phía trước kéo cô ấy xuống.
Người xem như nín thở, lúc này bên tai truyền tới rất nhiều tiếng thở dài, cuối cùng cũng khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ ngồi dưới đất ôm mặt khóc, người nhà cũng chạy tới, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Từ Châu Hách lấy tay lau mồ hôi trên trán, lúc quay lại thì nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cái nhìn này đủ để lấy đi hơi thở của tôi.
Ngay lập tức, tôi tự hỏi, nếu ai đó phát hiện ra ở đây có một anh lính cứu hỏa đẹp trai như vậy, liệu có nhiều cô gái đổ xô đi xếp hàng để “nhảy sông” hay không?
Tôi liếm môi, nếu không phải có cảnh sát đứng đây chặn, tôi cũng muốn nhào tới.
“ Đội trưởng, vất vả rồi.” Đồng nghiệp tiến lên đưa nước.
Người này khá quen, tôi nhớ lần trước còn nói chuyện với anh ta.
Anh ta cũng thấy tôi, đi về phía này, “Cô gái, trùng hợp ha, lại gặp rồi.”
Anh ta nhìn theo ánh mắt của tôi, liếc Từ Châu Hách.
“Tôi biết đội trưởng nhà chúng tôi đẹp trai, nhưng tiếc là không dễ theo đuổi đâu.”
Không dễ theo đuổi?
Vậy tôi yên tâm rồi.
Ít nhất thì không có ai có thể chiếm được anh ấy, coi như tôi đã thắng ở vòng gửi xe rồi.
“Không sao cả.” Tôi cười với anh ta: “Anh cho tôi WeChat đi.”
“Cô gái, không phải là tôi không cho, mà là anh ấy không cho.” Lý Hạo thấp giọng nói với tôi.
Tôi nói, “Tôi nói WeChat của anh.”
Lý Hạo cúi đầu gãi gãi đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này, xấu hổ quá.”
Sau khi xác nhận đã thêm bạn, tôi mới chào tạm biệt anh ta.
Từ Châu Hách chỉ nhìn tôi một chút, sau đó lại đi xử lý công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi bước sang bên kia cầu, nhìn cảnh sông dần dần thất thần.
Cô gái kia thật đáng thương, họ yêu nhau mà lại bị bệnh tật nhẫn tâm chia cắt.
Nhưng hồi đó, tôi từ bỏ Từ Châu Hách là vì tôi tự ti.
Chỉ là ông trời không đồng ý, muốn chúng tôi gặp lại nhau.
Tôi trở nên tốt hơn, tôi đã chạy thoát khỏi ngôi nhà đó, kiếm được tiền, trở nên tự tin hơn.
Nếu nói điều tôi hối tiếc nhất trong đời này là gì, hẳn là Từ Châu Hách đi.
Khi tôi rời đi, tôi đã thầm thề rằng, phần còn lại của cuộc đời anh ấy nhất định phải thuộc về tôi.