Khi tôi gặp lại bạn trai cũ, đầu tôi đang bị kẹt trong cửa sổ an ninh ngoài ban công.
“Anh cứu hỏa, từ từ thôi, đừng cưa đầu em!”
“Lý Thừa Tư, tôi nhớ em từng nói không cho tôi quấy rầy em nữa, sao giờ…”
“Anh muốn cưa đầu em?”
(1/5)
1.
Moá nó!
Tôi đã nghĩ tới một vạn tình huống khi gặp lại Từ Châu Hách nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh bất lực này.
“Ha ha, vậy sao? Em không nhớ lắm.”
Tôi nghĩ, chắc mặt mình đã đỏ lên như mông khỉ rồi.
Nhìn dòng người ra vào dưới nhà, trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Tôi hơi rụt cái mông đào đang nhô lên cao của mình, cố gắng hết sức để tạo ra một tư thế khá đẹp mắt.
Nhỡ đâu có lên báo thì cũng không mất mặt lắm.
Tôi cảm nhận được công cụ lạnh lẽo kia đang càng ngày càng tới gần tôi, tôi sợ hãi. “Anh làm thật sao?! Ôi, mẹ ơi, cứu con!”
“Két!!”
Thanh âm chói tai cực lớn vang lên bên tai tôi, tôi nhắm chặt mắt lại, nghe thấy một giọng nam lạnh lùng:
“Được rồi.”
Tôi thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng xuống được khỏi ban công.
Cẳng chân và bàn chân tôi tê cóng, còn hơi run.
Tôi nhìn xuống, tóc rụng khắp nơi.
Mái tóc gọn gàng thướt tha của tôi đã bị cứa đứt một vùng lớn bởi cái cưa trên tay ai đó.
Tôi đưa tay sờ chỗ tóc không đồng đều của mình, tức giận nói: “Từ Châu Hách, anh không thể công báo thù tư như vậy được! Học sinh nghệ thuật như em đã không có bao nhiêu tóc rồi, đặc biệt là em… còn mọc rất chậm nữa!”
Người đàn ông trước mặt đang xếp gọn dụng cụ vào trong hộp, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt uể oải của tôi.
Ánh mặt trời chiếu vào một bên sườn mặt anh, trong con ngươi đen kịt tựa hồ như có một ánh sao, anh khép hờ hai mắt, hàng mi dài phủ xuống một mảnh tối tăm.
Tôi mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Từ Châu Hách đã quay người bỏ đi mà không nói một lời nào.
Tôi cảm ơn những anh lính cứu hỏa khác, nhìn bóng lưng của họ biến mất ở cửa lối vào.
Tôi biết rằng bây giờ Từ Châu Hách hẳn là rất ghét tôi, bởi vì chính tôi đã nói ra câu đó:
“Chẳng lẽ tôi còn phải cưa đầu đưa cho cậu nữa à? Để tôi yên được không?”
2.
Tôi và Từ Châu Hách là bạn cấp ba, hồi ấy anh thường xuyên bị điểm kém và đã bị chuyển xuống ngồi bàn cuối cùng, còn điểm của tôi luôn ở mức khá, còn là lớp trưởng.
Tôi là người dễ dãi, mỗi lần thu bài tập tôi đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho anh, mỗi ngày đều cho anh chép bài vào lúc sáng sớm.
Câu Từ Châu Hách nói với tôi nhiều nhất là: “Đừng để của tôi lên đầu.”
Khi đó chúng tôi chỉ tương tác với nhau qua việc này, nhưng không ngờ có một ngày tôi lại vô tình bị quả bóng rổ của Từ Châu Hách đập vào đầu khi đang đi trên sân bóng.
Sau đó, số phận của chúng tôi bắt đầu buộc lấy nhau, giống như những người khác, chúng tôi dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Có lẽ, tình yêu của tuổi thanh xuân đều vô cùng nồng nhiệt.
Từ Châu Hách là một người tự cao, sau khi chúng tôi quen nhau, anh ấy luôn ngang nhiên ôm vai tôi hoặc nắm tay tôi.
Trong trường không cho phép yêu sớm, tôi thì sợ bị giáo viên phát hiện.
Sau đó, anh mới thu liễm lại, nhưng một thời gian dài qua đi, giấy cũng không gói được lửa.
Khi tôi học năm thứ hai trung học, hiệu trưởng của tôi vẫn phát hiện ra chuyện đó và tất cả chúng tôi đều bị gọi phụ huynh.
Tôi không ngờ ngày hôm đó người tới là bố tôi – người đàn ông luôn hút thuốc, nghiện rượu và hầu như không bao giờ ở nhà.
Vẻ mặt ông ta u ám, về tới nhà, ông ta đã đánh đập tôi, dẫn tới tay trái của tôi đã bị gãy.
Ông ta nghiến răng mở miệng chửi bới tôi, nếp nhăn trên trán làm ông ta trông rất dữ tợn. Ông ta là một con quỷ, một con dã thú luôn nhe nanh múa vuốt.
Sau này tôi mới biết, mẹ tôi cũng bị ông ta đánh, cho nên mới không thể nhận điện thoại của thầy giáo.
Tôi biết yêu sớm là sai.
Nhưng Từ Châu Hách thực sự rất tốt, cả bố mẹ của anh ấy cũng là người thiện lương.
Trong bệnh viện, tôi đã nằm mơ thấy rất nhiều thứ, dường như tôi thực sự không xứng với Từ Châu Hách, bởi vì tôi có một người cha luôn chỉ biết bạo hành gia đình.
Thực tế thì, mẹ tôi là một tiểu thư nhà khá giả, bà ấy hoàn toàn có thể đưa tôi đi thật xa, nhưng bà ấy lại quá nhát gan, không cho tôi báo cảnh sát, bà ấy dường như không thể tách rời khỏi người đàn ông kia.
Tôi không hiểu vì cái gì mà bà ấy phải làm thế, hận bản thân vì quá nhỏ nhen, nếu bà ấy yêu người đàn ông kia, tôi cũng cảm thấy chán ghét cả bà ấy.
Sau đó, khi tôi trở lại trường, tôi được tin rằng Từ Châu Hách sẽ chuyển trường.
Vì bố anh ấy chuyển công tác nên cả gia đình phải rời đi.
Tôi không còn nhiều niềm tin vào tương lai của hai đứa, cho nên đã chia tay.
Từ Châu Hách từ chối, anh ấy nói sẽ quay trở lại và bảo tôi đợi anh ấy.
Tôi không hề có chút tự tin nào với một mối quan hệ cách nhau hơn 3000 cây số.
Vì vậy, vào một ngày nọ, tôi cuối cùng cũng đã nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Tôi thừa nhận là tôi đã có chút nông nổi.
Sau đó, tôi xóa WeChat của anh ấy, anh ấy cũng không bao giờ tới tìm tôi nữa.
Tôi cứ nghĩ chia tay thì chia tay thôi, nhưng không ngờ sức ảnh hưởng của mối quan hệ này lại mạnh mẽ tới mức tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ với bất cứ người khác giới nào.
Tôi cầm chổi quét một lượt trên ban công, sau đó gọi cho quản lý khu nhà để nhờ người sửa cửa sổ.
Nhà của tôi là một căn trong khu tập thể cũ, tầm nhìn khá tốt.
Hôm nay trong lúc phơi quần áo tình cờ nhìn thấy dưới nhà có mấy dì hàng xóm đang cãi nhau.
Đến lúc tỉnh táo lại, tôi đã phát hiện mình không thể lùi bước được nữa.
Tai nạn cứ thế xảy ra.
Với tư thế cực kỳ xấu hổ, tôi đụng phải Từ Châu Hách.
Tôi còn nhớ khi còn học đại học, tôi từng gặp rất nhiều trai đẹp, nhưng đáng tiếc là chẳng ai có thể khơi dậy hứng thú trong tôi.
Tôi đã từng nghĩ là do mình gặp Từ Châu Hách quá sớm.
Sớm đến nỗi chẳng còn người đàn ông nào có thể khiến tôi ngạc nhiên nữa.
Thực tế thì, thỉnh thoảng tôi cũng nhờ bạn học cũ hỏi thăm tình hình gần đây của anh, tôi cũng nghĩ là nếu bây giờ gặp lại, nếu anh ấy vẫn còn độc thân thì tôi nhất định phải theo đuổi lại.
Ai mà ngờ, tôi thì nghĩ anh ấy chỉ là một người lướt qua trong những năm thanh xuân của tôi.
Cuối cùng, anh ấy lại trở thành người khiến tôi không thế chấp nhận bất cứ người đàn ông nào.
Tuy nhiên, cho tới khi gặp lại anh ấy, tôi đột nhiên lại bắt đầu cảm thấy rụt rè.
Ánh mắt anh nhìn tôi bây giờ lạnh lùng vô tình, khác xưa rất nhiều.
Ngoài ra, ai mà có thể yêu mãi một người trong suốt bảy năm chứ?
Nhưng tôi thực sự có chút không nỡ buông tay.
Tôi gọi đồ ăn, sau đó trở về phòng tiếp tục làm việc.
Tôi là họa sĩ tự do, thời gian rảnh còn làm thêm những công việc lặt vặt.
Trong những năm qua, tôi rất biết ơn mẹ tôi, chính bà ấy là người đã kiên quyết bảo vệ ước mơ cho tôi, để tôi đi theo ngành nghệ thuật.
Nhưng tiếc là bà ấy không thể sống cho tới ngày tôi thành công.
Sau khi gác lại những nỗi đau trong quá khứ, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, ăn uống, theo đuổi đam mê, tận hưởng cuộc sống hết mình.
Tôi đang vẽ tranh theo yêu cầu của khách thì đột nhiên nhớ ra ngày mai mình có một công việc bán thời gian.
Vào lúc tôi nghĩ cuộc sống tôi sẽ tiếp tục trôi qua êm đềm như vậy, tôi nghĩ là mình sẽ chỉ gặp được Từ Châu Hách vào hôm đó thôi và sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thì bánh xe số phận lại xoay chuyển, tôi lại gặp lại anh trong một tình huống xấu hổ khác.