Bạn Trai Không Thuộc Về Tôi

Chương 5



Chương 5:

“Cục cưng.”

Anh trầm giọng nói: “Bốn năm không gặp, em không muốn nhìn anh một chút sao?”

Giọng nói quen thuộc khiến bước chân của tôi khựng lại, hốc mắt nóng bừng.

Tôi quay lưng về phía anh nói: “Anh Tạ sắp kết hôn rồi, phải chung thủy với vợ sắp cưới của mình, gọi người khác như vậy thực sự không phù hợp.”

Tôi cất bước rời đi.

Nhưng lại bị người phía sau một tay ôm lấy eo, đồng thời dùng một chiếc khăn tay bịt miệng và mũi của tôi lại.

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên một chiếc giường.

Ngoại trừ một cánh cửa, bốn phía xung quanh phòng đều đã bị bịt kín.

Cả căn phòng trắng đến chói mắt.

Cửa phòng mở ra, Tạ Thầm đi tới, lúc này tôi mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi.

Bầu không khí ngột ngạt ở hiện tại, cùng với trạng thái rõ ràng đang không ổn của Tạ Thầm, trái tim tôi lỡ nhịp, tôi đứng dậy dựa lưng vào tường.

Giọng tôi run rẩy: “Tạ Thầm, anh đang làm cái gì vậy?”

“Cục cưng, anh chỉ là… rất nhớ em.”

Ánh mắt anh nhuốm đầy sự si mê và đau khổ, từ từ đến gần tôi.

“Tạ Thầm, anh đừng nổi điên nữa, anh mau để em trở về, bố mẹ không tìm thấy em sẽ rất lo lắng.”

“Tại sao trong đầu em chỉ toàn là người khác? Tại sao em không suy nghĩ cho anh một chút?”

Anh đột nhiên trở nên hung ác, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Ngay sau đó, anh liền tóm lấy tôi, đẩy tôi ngã xuống giường: “Tại sao em lại cười với người đàn ông khác? Tại sao em lại nhận hoa hồng của người khác?”

“Tại sao em có thể để người khác làm bạn trai mình?”

“Cục cưng, em không ngoan, nên anh phải phạt em.”

Như thể thuyết phục được chính mình, anh hung hăng hôn xuống.

Sức mạnh vừa hung hăng vừa tàn ác, không hề có chút xót thương nào, tôi bị đau, cắn mạnh vào môi anh, nước mắt trào ra.

“Cút ngay!”

Ánh mắt anh chạm phải những giọt nước mắt của tôi, toàn thân cứng đờ.

“Cục cưng, anh xin lỗi, anh làm em sợ rồi.”

“Đừng tức giận được không?”

“Vậy anh hãy để em đi đi.”

Anh im lặng.

“Tạ Thầm, chẳng lẽ anh muốn nhốt em cả đời sao?”

“Cục cưng, sẽ không đâu, em hãy tin anh.”

12.

Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.

Cũng may, sau khi biết anh dùng điện thoại của tôi để lừa bố mẹ về tung tích của tôi, không để cho bọn họ lo lắng, tôi cũng không còn gấp nữa.

Tạ Thầm vẫn đối xử với tôi rất tốt giống như trước kia, ngoại trừ việc nhốt tôi lại.

Đồ ăn và quần áo đều dựa vào sở thích của tôi, thậm chí vì tôi không muốn bị nhốt ở căn phòng ngay cả cửa sổ cũng không có, anh cũng để cho tôi có thể tự do hoạt động trong căn biệt thự.

Chỉ là ngày cưới của anh và Tang Ninh ngày càng đến gần, anh vẫn không có ý định để tôi đi.

Điều này khiến tôi giống như một con chim hoàng yến bị Tạ Thầm nuôi ở trong lồng.

Mà anh mỗi ngày còn rất tích cực chuẩn bị cho đám cưới của mình và Tang Ninh.

Vì vậy, việc anh đến gần càng khiến tôi trở nên chán ghét.

Ban đêm, khi anh lại gần muốn ngủ ở bên cạnh tôi, tôi hét lên: “Tạ Thầm, anh có thể tránh xa tôi ra được không, anh có biết tôi chán ghét anh đến nhường nào không?”

Tạ Thầm sững sờ, sau đó bắt đầu cởi từng món đồ ở trên người xuống.

Tôi sợ hãi bò xuống giường: “Tạ Thầm, anh sắp kết hôn rồi, anh làm chuyện này là có ý gì?”

Anh dường như không nghe thấy, động tác tay vẫn không dừng lại, cởi từng món đồ ở trên người xuống.

Tôi nào dám nhìn, nhắm chặt mắt muốn chạy ra khỏi phòng.

Nhưng cửa phòng khoá bằng mật mã, tôi không mở được.

Khi tôi nghĩ anh sẽ làm ra chuyện “cường thủ hào đoạt” nào đó.

Thì anh chỉ cố chấp mà bệnh hoạn, hèn mọn cầu xin tôi: “Cục cưng, nhìn anh một chút thôi, mấy năm qua anh đã tắm sạch, sẽ không còn bẩn nữa.”

Chuyện này khiến tôi cảm thấy chột dạ, nhưng anh sắp kết hôn với Tang Ninh rồi, bẩn hay không bẩn thì có liên quan gì đến tôi.

“Anh nên quan tâm tới việc Tang Ninh có để ý hay không.”

Nhưng lời nói của tôi lại khiến anh tức giận vô cớ.

Người vừa rồi vẫn còn hèn mọn cầu xin, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng mà hung ác.

Anh buộc tôi phải bỏ tay ra khỏi mắt, ép tôi phải nhìn anh.

“Anh là tất cả của em, sao lại không liên quan?”

“Anh d ơ bẩn thì em trừng phạt hoặc là giết anh đi.”

“Nhưng tại sao em lại chỉ muốn vứt bỏ anh, vốn dĩ em không yêu anh đúng không?”

13.

Tôi bị tình trạng của anh làm cho sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa, tinh thần của anh có vấn đề.

Nhất là khi anh nhét con dao vào trong tay tôi, tôi càng tin tưởng chuyện này hơn.

“Cục cưng, trừng phạt anh đi.”

Anh cường ngạnh nắm chặt bàn tay cầm d a o của tôi để ở ngực anh.

“Nơi nào bị người khác cắn qua, anh đều nhớ, chúng ta róc nó ra được không?”

“Tạ Thầm, buông tay ra, anh tỉnh lại đi.”

Tôi dùng sức muốn rút con dao ra.

Nhưng anh vẫn khăng khăng cho là, tôi không tức giận, không trừng phạt anh, chính là không yêu anh.

Mũi dao đã để lại một vết máu ở trên da anh.

Màu máu tươi đỏ thẫm khiến tôi vừa tức giận vừa lo lắng: “Đủ rồi! Những thứ này ban đầu đều là do em gây ra, anh không bẩn.”

Tôi đã tưởng tượng ra việc anh sẽ giận dữ rồi chất vấn tôi, tại sao lại làm như vậy.

Nhưng anh lắc đầu, không tin chút nào.

Tôi không kịp nghĩ sâu hơn tại sao anh không tin, chỉ muốn ngăn cản hành vi điên cuồng của anh.

“Anh muốn em trừng phạt anh như vậy, vậy nơi nào đó của anh có phải nên cắt đi không?”

Anh sửng sốt một hồi, sau đó lại phụ hoạ: “Cục cưng nói đúng, nó bẩn quá, cắt đi cũng tốt.”

Nhưng trong nháy mắt, người vừa nãy vẫn còn mạnh mẽ bỗng nhiên lại như biến thành một người khác.

Hốc mắt đỏ bừng cầu xin: “Cục cưng, không cắt được không? Anh sẽ tắm sạch, em có thể khóa lại, anh có rất nhiều ổ khoá.”

Trong giây lát, tôi thực sự không nói lên lời.

Thấy tôi không nói gì, anh tiếp tục khóc cầu xin: “Anh còn chưa có được cục cưng mà, làm sao có thể cắt bỏ được.”

“Nếu muốn cắt có thể hoãn lại một năm không? Nửa năm cũng được… Ba tháng?”

Giới hạn của anh cứ rơi xuống từng chút một, giống như sợ tôi tức giận, anh nhắm mắt lại cắn răng nói: “Cắt đi, chỉ cần cục cưng không ghét anh là được.”

“Đủ rồi! Bây giờ ngay lập tức mặc quần áo lại, nếu không thì cút ra khỏi phòng.”

Anh nhận được lệnh, ngay lập tức mặc lại chỉnh tề.

“Cục cưng vẫn còn cần anh đúng không? Anh có thể ngủ ở bên cạnh giường em đúng không?”

Tôi không muốn để ý đến anh, vùi mình vào trong chăn.

“Cục cưng, ngủ ngon.”

Tôi nghe thấy bên cạnh giường truyền tới tiếng động, âm thầm phàn nàn bệnh của anh thực sự không hề nhẹ.

Có giường không ngủ, lại cứ ngủ ở dưới đất.

14.

Đêm nay, có lẽ là do trong đầu phải bận tâm quá nhiều việc nên tôi không thể ngủ sâu giấc.

Vì vậy lúc nửa đêm Tạ Thầm đi ra khỏi phòng, tôi cũng biết rõ.

Tôi lặng lẽ đi theo.

Trong nhà Tạ Thầm thực sự có một cái tầng hầm.

Đáng tiếc, ở cửa có mật mã, Tạ Thầm vừa bước vào liền tự động khoá lại.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc yên lặng trở về phòng, nằm trên giường giả vờ như đang ngủ.

Gần hai tiếng sau, Tạ Thầm quay lại.

Trong bóng tối, anh cầm tay tôi đưa lên môi hôn: “Cục cưng, tất cả sẽ sớm kết thúc.”

Tôi không hiểu sớm cái gì, nhưng tôi khẳng định nó có liên quan tới tầng hầm kia.

Ngày hôm sau, sau khi Tạ Thầm rời đi, tôi tìm đường đi xuống tầng hầm.

Mật mã có sáu con số, tôi thử ngày sinh của Tạ Thầm, cũng thử ngày sinh của tôi, thậm chí là các ngày kỷ niệm, đều không đúng.

Cho đến khi tôi ấn ngày tháng chúng tôi chia tay năm đó, cửa mở ra.

Căn tầng hầm này khác hẳn với nơi Tạ Thầm n h ố t tôi trước đây.

Nó tối tăm và lạnh lẽo, giống như một con dã thú ăn thịt người.

Khi đi vào sâu hơn, tôi nhìn thấy một cái ghế tựa, có dây trói ở trên đó.

Ngoài ra còn có thiết bị sốc điện, các loại thuốc khác nhau.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, tôi đoán chúng là để cho việc chữa bệnh tâm thần.

Vậy Tạ Thầm thực sự bị bệnh tâm thần sao?

Nhưng sau khi lục lọi mọi thứ ở đây, tôi vẫn không tìm ra cụ thể là chứng bệnh nào.

Không còn cách nào khác tôi đành cất lại đồ đạc, chuẩn bị tìm cơ hội để hỏi Tạ Thầm.

15.

Nhưng vừa từ dưới tầng hầm đi lên, tôi liền nhìn thấy Tang Ninh.

Tôi giật mình, không ngờ Tang Ninh sẽ tìm được nơi này của Tạ Thầm.

Tang Ninh có mái tóc dài thẳng, nhìn tôi với vẻ mặt trịch thượng: “Diệp Hoan Nhan, cô đúng là âm hồn bất tán, bản thân là vai phụ cũng nên tự biết mình một chút, nếu không kết cục sẽ rất bi thảm.”

Vai phụ? Vậy là Tang Ninh biết mình là nhân vật chính sao?

“Cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

Tôi cố giả vờ ngu ngốc.

Tang Ninh bật cười: “Nghe không hiểu vậy tại sao lúc trước cô lại ra nước ngoài?”

Mọi thứ gần như đã rõ ràng.

Cô ta nói thêm: “Tạ Thầm có vấn đề về tinh thần, cô biết chứ?”

Lòng tôi chùng xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Tôi chỉ muốn khuyên cô vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt Tạ Thầm, nếu không anh ấy sẽ vì cô mà phát điên.”

“Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy, tôi rời đi anh ấy mới phát điên?”

Tang Ninh hừ lạnh: “Hy vọng đến lúc tôi và Tạ Thầm kết hôn, cô vẫn còn có thể cười được.”

“Ừ, không tiễn.”

Sau khi hạ lệnh đuổi khách, tôi liền nghĩ cách nói chuyện với Tạ Thầm.

Đợi đến lúc Tạ Thầm trở về, tôi nói bóng nói gió nhưng vẫn không cạy được điều gì từ miệng anh.

Cuối cùng, vẫn phải dùng đến con át chủ bài, cho anh uống rượu.

Tửu lượng của Tạ Thầm vốn không tốt, thậm chí sau sự kiện năm đó ngay cả một giọt rượu anh cũng không động vào.

Mãi cho tới khi tôi đút cho anh từng chút một, anh mới không thể chống đỡ nổi.

Sau khi uống say, ánh mắt của Tạ Thầm sáng đến doạ người, tràn đầy sự phấn khích, không thể tin được: “Cục cưng ơi, anh vẫn muốn.”

Tôi đưa ly rượu cho anh rồi nói: “Anh tự mình uống đi.”

Anh đánh bạo ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi nói: “Muốn cục cưng đút cơ.”

Sau khi đút không ít rượu, môi cũng bị Tạ Thầm hôn không ít.

Nhìn ánh mắt mơ màng của Tạ Thầm, tôi thẳng thắn hỏi: “Tạ Thầm, anh bị bệnh tâm thần à?”

“Không có, sao anh có thể bị bệnh được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.