Nam Chính Dở Hơi Lắm Tiền

Chương 7



Chương 7:

(Ngoại truyện – Trần Thần)

 

Kiều Túy sắp kết hôn, tôi đến dự đám cưới của cô ấy để chứng kiến cô ấy kết hôn với người khác.

 

Cô ấy nói người nọ là thanh mai trúc mã của cô ấy, nhưng kể cả là thanh mai trúc mã, anh ta có lẽ không sớm bằng tôi đâu!

 

Lần đầu tiên tôi gặp Kiều Túy cũng không phải ở đại học, mà là ở lớp hai tiểu học.

 

Những năm 1990, lúc ấy trong nhà còn đang dần đi lên, không có nhiều tiền như bây giờ. Ba mẹ bề bộn công việc, chỉ để lại cho tôi một nắm tiền tiêu vặt để tôi tự mình mua đồ ăn vặt đem đến trường ăn.

 

Khi ba mẹ chuyển vào đất liền làm việc, cũng chuyển tôi vào một trường tiểu học công lập địa phương.

 

Những người ở trường tiểu học đó không thân thiện lắm, hoặc nói cách khác, họ bắt nạt tôi vì tôi có tiền, vì tôi gầy.

 

Khi bị cướp tiền rất nhiều lần, tôi nói cho bạn cùng bàn lúc đó của tôi, bạn cùng bàn của tôi tên là Kiều Túy.

 

Không phải trùng họ trùng tên, chính là cô ấy. Cô bé có khuôn mặt khả ái, sau lưng lại cầm gạch đập người.

 

Khi đó, cô ấy nói cô ấy có thể bảo vệ tôi.

 

Lần đầu tiên cô ấy đánh nhau, lấy của tôi hai mươi tệ. Ngày đó tan học, cô ấy cầm gạch, đánh nhau với một đám ngóc. Sau đó cô ấy giẫm chân một cái, hai tay còn cầm hai viên gạch, bảo bọn họ cam đoan không dám bắt nạt tôi nữa, cuối cùng mới buông ra.

 

Cô ấy nhận 20 tệ và vui vẻ về nhà.

 

Lần thứ hai đánh nhau, cô ấy đòi tôi tám mươi tệ, không phải cô ấy lấy nhiều, mà là lần thứ hai, cô ấy lợi hại hơn.

 

Đám người cướp tiền của tôi sợ ở bên ngoài bị cô ấy tóm được, dứt khoát cướp ở WC.

 

Lúc ấy tôi không mang tiền, đã bị bọn họ chặn ở WC, chặn đến giờ học. Khi đó tôi còn rất nhỏ, luôn cảm thấy mình sống không nổi nữa, tôi chán nản cực kỳ.

 

Sau đó Kiều Túy lại tới nữa. Lúc cô ấy vào nhà vệ sinh còn tiện tay cầm một cây thông bồn cạnh nhà vệ sinh.

 

Ban đầu cô ấy chỉ lấy cây thông bồn đó đập người, một đám người không dám lại gần, trốn qua trốn lại, nhưng cũng không có hiệu quả. Bọn họ chỉ trốn ở nơi không đánh được, chứ nhất quyết không thả tôi đi.

 

Cuối cùng cô ấy cảm thấy phiền phức, trực tiếp cắm cây gậy đó vào bồn cầu rồi lấy ra, một đám người kinh hãi, nhao nhao hô to.

 

“Cậu đừng có mà qua đây.”

 

Kiếu Túy không đi qua, chỉ hắt từng gậy từng gậy vào đám người đó.

 

Cái mùi đó, ngày đó, trường học ồn ào đến nổ tung.

 

Trường học muốn tất cả mời phụ huynh, cũng chính là ngày đó, Kiều Túy nhìn thầy giáo nói:

 

“Em có thể viết thêm mấy bản kiểm điểm, nhưng… em lớn lên trong viện phúc lợi, em không có bố mẹ.”

 

Tôi sửng sốt, lúc này tôi mới nhận ra cô ấy là trẻ mồ côi!

 

Tôi nói cô ấy đã hành động dũng cảm, bố mẹ tôi khi đến cũng nói như vậy. Cuối cùng cô ấy không cần phải viết bản kiểm điểm hay gọi điện cho bố mẹ nữa mà thay vào đó cô ấy nhận được 500 tệ tiền thưởng.

 

Tất nhiên, tiền thưởng là do gia đình chúng tôi chi trả.

 

Sau đó Kiều Túy lại chạy tới hỏi tôi, cô ấy làm chân chạy vặt của tôi thì có thể cho cô ấy tiền hay không. Tôi nói không phải vừa mới cho cô ấy 500 tệ sao?

 

Cô ấy lắc đầu:

 

“Trường học trực tiếp giao cho viện phúc lợi, không có đưa cho tớ.”

 

Tôi điên cuồng mua đồ ăn vặt, mua cơm, tôi cho cô ấy rất nhiều phí chân chạy vặt, nhưng sau đó tôi phải chuyển trường.

 

Trước khi chuyển trường, tôi đã tìm được hàng xóm nhà tôi và tặng búp bê yêu thích của mình đi, tôi nhờ cô ấy giúp tôi chăm sóc Kiều Túy.

 

Hàng xóm của tôi tên là Tiền Tịnh, sau đó cô ấy đã làm được.

 

Chỉ là, tôi ở nước ngoài thật lâu, lâu đến mức tôi sắp quên mất đoạn ký ức này.

 

Tôi chín tuổi xuất ngoại, mười tám tuổi mới trở về, lúc tôi trở về, đã có sự khác biệt với đất nước này.

 

Tôi khác với bọn họ, tôi là du học sinh trao đổi, tôi luôn cảm thấy mình không thích mọi thứ ở đây.

 

Tôi không tham gia các lớp học cho đến khi họ nói với tôi rằng tôi có thể không nhận được bằng tốt nghiệp, tôi đã bị ba tôi mắng và cuối cùng tôi đã đến hội sinh viên.

 

Tôi thấy được cô ấy, ban đầu chỉ là thấy hơi quen mắt.

 

Tôi nghĩ rằng, cô ấy là người tham tiền, mà tôi luôn coi thường nhất loại người này.

 

Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, người này, hình như rất được người ta yêu thích, nên tôi đã nghĩ cách tiếp cận.

 

Nhìn cô ấy ăn cơm, tôi vui vẻ, tổ chức sinh nhật cho cô ấy, tôi cũng vui vẻ. Tôi còn nhớ rõ, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy ánh sao lấp lánh.

 

Kiều Túy rất lợi hại, cô ấy xử lý mọi chuyện luôn vừa nhanh vừa tốt, cô ấy dường như bất cứ chuyện gì cũng có biện pháp, điểm này tôi vĩnh viễn cũng không sánh bằng.

 

Tôi cũng phát hiện ra điểm này, nhưng tôi lại không hiểu sao có chút tức giận, giống như ngoại trừ tiền, cô ấy cũng không cần tôi.

 

Lần đó đi ngoại ô chơi, tôi cũng đang tức giận vô cớ, cô ấy lúc nào cũng tốt, lúc nào cũng cứng rắn, nên tôi đang chờ, đang chờ khi cô ấy gặp khó khăn sẽ tới tìm tôi.

 

Nhưng tôi lại không nghĩ tới, điện thoại của cô ấy hết pin, tôi cũng không nghĩ tới, cô ấy sẽ dừng lại một đêm trong ngọn núi tối tăm kia.

 

Và sau ngày hôm đó, cô ấy dường như ngày càng rời xa tôi, cô ấy không bao giờ nhìn tôi với đôi mắt đầy mong đợi nữa.

 

Tôi đã cặp kè với rất nhiều cô gái và tôi biết cách thao túng trái tim mọi người.

 

Vì vậy tôi tặng cô ấy một căn nhà, nhưng tôi không chọn căn nhà tốt nhất, bởi vì hầu hết mọi người sẽ không hài lòng, họ sẽ chỉ phàn nàn tại sao không thể cho mình một ngôi nhà lớn hơn, nhưng Kiều Túy lại không như vậy.

 

Cô ấy cái gì cũng không nói, cô ấy chính là như vậy, sóng gió không sợ hãi, tặng liền thích, không tặng thì thôi.

 

Cũng chính là lúc đó, tôi mới phát hiện, cô ấy thật sự không có bất kỳ kỳ vọng nào vào tôi.

 

Sau đó cô ấy lại muốn trả nhà cho tôi, lúc ấy tôi liền tức giận, thứ cô ấy trả không phải trả nhà, mà cô ấy muốn nói cho tôi biết một đao hai đoạn, coi như sạch sẽ!

 

Căn nhà này tôi không thể nhận, tôi không muốn tính toán sạch sẽ, dây dưa không rõ mới tốt!

 

Chỉ cần căn nhà ở trong tay cô ấy, tôi mới vĩnh viễn có cơ hội lật ngược tình thế.

 

Sau đó cô ấy kết hôn… Tôi không từ bỏ… Chỉ cần nhà ở trong tay cô ấy, nếu hôn nhân của cô ấy không hạnh phúc, tôi cũng rất dễ xen vào…

 

Nhưng cô ấy đổi phòng, Chu Lạc còn để cô ấy cho thuê căn hộ tôi tặng cô ấy…

 

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.