Chương 8:
[Ngoại truyện – Chu Lạc]
Lên đường vào đêm giao thừa để tạo bất ngờ cho chị gái tôi.
Hôm nay là ngày mùng một Tết.
Mẹ kiếp, tôi đang ở nhà chị tôi.
Có một người đàn ông ở nhà chị tôi có một đứa con.
Tôi sợ chết khiếp.
Tôi muốn ôm chị tôi một cái để bình tĩnh lại. .
Trong phòng khách.
“Á? Cái gì đây? Là chị gái trắng trẻo mềm mại, ôm một cái nha!”
Trong bếp.
“Á? Cái gì đây? Là chị gái trắng trẻo mềm mại, ôm một cái nha!”
Trong phòng ngủ.
“Á? Cái gì đây? Là chị gái trắng trẻo mềm mại, ôm một cái nha!”
Ra khỏi cửa.
“Á? Cái gì đây? Là chị gái trắng trẻo mềm mại, ôm một cái nha!”
“Này, này, chị, chị gái của em.”
Trước đây ba mẹ tôi đều không chết, nhưng bọn họ ghét bỏ tôi dễ bị dị ứng, cũng không cần tôi nữa, liền bỏ rơi tôi.
Tôi không tìm được đường về nhà, bị người ta đưa đến trại trẻ mồ côi.
Đó là lần đầu tiên tôi đến trại trẻ mồ côi, tôi hoảng sợ nhìn tất cả, sau đó dì chăm sóc ở đó bề bộn nhiều việc, liền giao tôi cho chị gái kém không nhiều tuổi lắm.
Lúc nửa đêm, người tôi lại sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau, nhưng tôi cố gắng chịu đựng, sau đó luôn cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, đầu óc suy nghĩ không nổi nữa.
Trời đã sáng, hình như có người bế tôi lên, chị ấy hét lên:
“Hình như em ấy bị dị ứng, gọi 120.”
Tôi cố gắng mở mắt nhưng không mở ra được, tôi đưa tay chỉ bắt được một mảnh góc áo.
“Đừng ném em đi, lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu.”
Chị ấy đã vỗ về tôi.
“Không ném em đâu, 120 sẽ đến ngay thôi. Chị sẽ đưa em đến bệnh viện. Chỉ cần đến bệnh viện là em sẽ ổn thôi…”
Lúc tôi tỉnh lại đã là ở bệnh viện, chị gái ở bên cạnh tôi, tôi đưa tay kéo ống tay áo chị ấy ngủ càng say.
Sau đó, bọn họ mua cho tôi ga giường mới, chăn đệm tơ lụa. Chị chống nạnh nói tôi yếu ớt, nói tơ lụa chỉ có thể giặt tay, chị dạy tôi giặt sạch từng chút một.
Nhưng ga giường vỏ chăn chỉ mua một bộ, giặt xong cũng không biết ngủ ở đâu.
Tôi đi tìm chị gái, hơn nửa đêm lẻn vào ổ chăn của chị ấy, không có dị ứng.
Rất kỳ lạ, dường như chăn bông mà chị gái ngủ không gây dị ứng cho tôi, tôi cũng không cảm thấy dị ứng khi ôm chị ấy.
Sau đó bác sĩ giải thích cho tôi là có thể có liên quan đến nguyên nhân tâm lý, tôi không nghĩ vậy, tôi luôn cảm thấy chị ấy chính là thiên thần đã đến cứu vớt tôi.
Chị, chị gái tốt của tôi!
Áo cưới của chị nhất định phải đẹp nhất, tốt nhất là đặt làm, tốt nhất là tự mình tìm người thiết kế.
Nhẫn của chị gái, vẫn là mời người thiết kế tốt nhất, muốn thiết kế thành độc nhất vô nhị.
“Chị, chị đến rồi, ôm một cái.”
“Chu Lạc, em đã hai mươi hai rồi.”
“Ôm không liên quan gì đến tuổi tác.”
Tôi bị đẩy ra nhưng không bỏ cuộc:
“Bây giờ em rất muốn được ôm chị biết bao.”
“Chị chị biết không? Em đã chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Thứ gì?”
“Kết hôn với em, chị sẽ biết.”