Nam Chính Dở Hơi Lắm Tiền

Chương 9



Chương 9

(Ngoại truyện – Tiền Tịnh)

 

Trần Thần con mẹ nó, chó cũng không cần, dựa vào cái gì thổ lộ với tôi, dựa vào cái gì, chỉ dựa vào nhà cậu ta có tiền, nhà tôi cũng có tiền, tôi phải đồng ý với cậu ta sao?

 

Ngoại trừ có hai đồng tiền thối, cậu ta cũng không nhìn xem mình như thế nào! Thật sự cho rằng bản thân là người gặp người yêu sao!

 

Cậu ta còn kể khổ với tôi, phụ nữ đến bên cậu ta chỉ vì tiền của cậu ta, còn cậu ta thực sự không có ý nghĩa gì!

 

Nói chuyện với cậu ta không vì tiền, thì vì cái gì? Một năm có mười tám bạn gái, cậu ta có thể được bán ở Myanmar với giá hàng chục nghìn đô la ngay cả khi ở hình dạng con người!

 

Cười chết tôi rồi, một chút năng lực cũng không có còn muốn oán giận người khác vì tiền của cậu ta. Chỉ cần cậu ta có những thứ khác đủ để khiến người ta đến với cậu ta thay vì đến với tiền của cậu ta không phải là được rồi sao!

 

Hơn nữa một người đàn ông một năm nói chuyện với mười tám người bạn gái, còn mỗi ngày quảng cáo bản thân mình chung tình, người ghê tởm đúng là có chút bản lĩnh.

 

Chó cũng không tin, vậy nên mới dùng Kiều Túy người luôn nghĩ đến tiền tới để dạy dỗ

 

Nhưng Kiều Túy chỉ thu tiền, nếu xảy ra chuyện gì Kiều Túy sẽ chạy rất nhanh.

 

Loại ngu ngốc như cậu ta nên một mình chết già dưới lòng đất.

 

Còn theo đuổi tôi, cậu ta cũng xứng, lão nương cả đời này cho dù không ai cưới, cũng không cưới cậu ta.

 

Cậu ta nhiều xe như vậy, tại sao lại chọn chiếc kia, còn cố ý để Kiều Túy đi xe du lịch?

 

Đây rõ ràng là cô lập người khác!

 

Hơn nữa cậu ta còn bỏ lại người ta trên núi, con chó kia rõ ràng cố ý đem tất cả mọi người đuổi đi, chỉ để lại Kiều Túy, cậu ta chờ cái gì đây?

 

Chờ Kiều Túy nhận sai với cậu ta, gọi điện thoại cho cậu ta cầu xin giúp đỡ?

 

Con mẹ nó, tôi gọi cho Kiều Túy mười sáu cuộc điện thoại, cuối cùng mới phát hiện số điện thoại thời trung học kia của Kiều Túy đã bị hủy bỏ…

 

Nhưng nhà tôi và nhà Trần Thần có làm ăn, tôi cũng không dám mắng cậu ta một trận, đúng là tức chết người.

 

Buổi sáng tôi đi hỏi thăm, biết Kiều Túy trở về tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Xin đấy, đối với cẩu nam nhân, động tâm cũng phải kịp thời ngăn chặn để tránh tổn thất, chạy được bao xa thì chạy, đừng chờ cẩu nam nhân hối hận.

 

Cậu ta cũng không thèm suy nghĩ lại xem, chỉ cảm thấy bản thân mình còn có hy vọng, luôn nghĩ biện pháp lừa người một phen.

 

Tôi có chứng sợ hãi, tôi sợ những người có đầu óc hẹp hòi như vậy.

 

Cậu ta còn hào hùng tráng chí nói chờ Kiều Túy.

 

Loại phế vật này, chuyện của mình cũng không xử lý được, lại còn trông mong ở Kiều Túy. Kiều Túy cho dù kết hôn 6 lần cũng không đến lượt con chó thối như cậu ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.