Kiếp trước, sau khi tôi qua đời, không hiểu vì sao hồn phách của tôi lại không tan biến.
Nhờ đó mà tôi thấy được những điều Kiều Yến đã làm vì tôi.
Tôi cũng thấy bố mẹ mình.
Họ đau buồn một thời gian, rồi sau đó, theo đề nghị của Kiều gia, đã xuất ngoại.
Chẳng bao lâu sau, họ còn nhận nuôi một cậu con trai ở nước ngoài.
Nhanh chóng, họ bước ra khỏi cái bóng của cái ch/ết của tôi.
Thật ra, tôi cũng nên đoán trước được điều đó.
Dù họ Giang chỉ có mình tôi là con gái, nhưng bố mẹ không thực sự yêu thương tôi.
Trong mắt họ, tôi quá nhỏ bé, chẳng đáng gì trước tiền tài và quyền lực.
Họ cũng không thích con gái, cảm thấy con gái rồi cũng chỉ là để gả đi.
Nếu không phải do ba tôi có vấn đề sức khỏe không thể sinh thêm con, họ sẽ không chỉ có mình tôi.
Vì thế, sau khi tôi c/hết, tôi không kỳ vọng họ sẽ quá đau khổ.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng của họ, trái tim tôi vẫn đau đến run rẩy.
Khi đó, tôi nghĩ rằng dù có sống lại, chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cho đến khi tôi thấy Kiều Yến.
Tôi nhìn anh ôm thi th.ể tôi khóc, nhìn anh đối đầu với Kiều gia, hoàn toàn cắt đứt mọi ràng buộc.
Nhìn anh một thân một mình vì tôi mà báo thù.
Vì đối phó với Kiều gia, anh không ngại quỳ xuống cầu xin người khác giúp đỡ.
Anh bị đánh đến nửa sống nửa chết, đôi chân từng gặp tai nạn liền bị tàn phế.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc linh hồn tôi dâng trào mãnh liệt.
Tôi thề rằng,
Nếu có cơ hội sống lại, tôi nhất định không để anh phải chịu ấm ức nữa.
Khi bước vào nhà họ Kiều, vừa vào tới cửa, tôi đã nghe tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng bên trong. Ngay sau đó là tiếng quát giận dữ của chú Kiều: “Không muốn sống trong nhà này thì cút đi!
“Mày nghĩ mày là cái gì chứ, nếu không nhờ Kiều gia, mày có được mọi thứ ngày hôm nay sao!?”
Sau đó là tiếng can ngăn giả tạo của Kiều Hằng Vũ.
Tôi hơi mím môi, đoán được họ đang mắng ai.
Nhưng với tính cách của Kiều Yến, sao anh có thể để mặc họ mắng như vậy?
Lòng n.g.ự.c trầm xuống, tôi nhấc chân bước vào.
Chỉ thấy chiếc bể cá lớn trong phòng khách bị vỡ toang, những con cá bên trong rơi vãi trên sàn, không con nào còn động đậy.
Có vẻ chúng đã ch/ết từ trước rồi.
Ngoài ra, trên sàn còn vứt một cái gạt tàn dính vết máu.
Kiều Yến đang đứng trên nền đất ướt nhẹp với những mảnh thủy tinh, vết thương trên trán anh đang rỉ máu.
Khoảnh khắc ấy, lồng ngực tôi như muốn nổ tung.
Dám động đến Kiều Yến, họ điên rồi sao?
Tôi nhanh chóng đến trước mặt Kiều Yến, hỏi anh chuyện gì đang xảy ra.
Anh không ngờ tôi lại đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn tối sầm giờ ngơ ngác, hỏi tôi sao lại tới đây.
“Đang có chuyện gì xảy ra thế? Là ai đã đánh anh?”
Có lẽ do sắc mặt của tôi quá khó coi, Kiều Yến há miệng nhưng không nói được câu nào.
Ở phía đối diện, chú Kiều mặt mày tái mét, giọng trầm xuống nói rằng ông ta chính là người đã đánh Kiều Yến.
Kiều Hằng Vũ thấy tình hình không ổn, liền bước ra hòa hoãn không khí.
Một bên an ủi bố mình, một bên giải thích cho tôi.
Nói rằng Kiều Yến không biết vì tâm trạng không tốt hay sao mà đã làm ch/ết con cá mà bố anh yêu thích nhất.
“Đã có người kiểm định, bột thuốc đó là loại thuốc mà Kiều Yến dùng để kiềm chế cảm xúc,
“Bố có chút tức giận nên đã dạy dỗ thằng bé vài câu…”
Chưa kịp nói hết, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên những hình ảnh từ kiếp trước.
Lập tức, tôi nhìn Kiều Hằng Vũ, hận đến mức muốn trực tiếp xông tới g.i.ế.c hắn.
Hít một hơi thật sâu, tôi đứng yên tại chỗ.
Chỉ nghiêng đầu nhìn Kiều Yến.
“Thuốc là anh bỏ vào đúng không?”
Kiều Yến ngẩn ra, nói chắc chắn không phải.
Nhưng ngay sau đó, anh cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng nói, thôi được.
“Là thì đã sao, không quan trọng.”
Tôi nói rằng đương nhiên có quan trọng, nếu không phải anh làm thì tại sao lại phải chịu thiệt thòi như vậy.
Nói xong, tôi nhìn về phía mọi người nhà họ Kiều, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Kiều Hằng Vũ.
“Nếu cháu không nhớ nhầm, Hằng Vũ cũng đang dùng loại thuốc đó.
“Sao chú và cô không nghi ngờ anh ta?”
Cô Kiều nghe vậy ngẩn người, vội vàng nhìn về phía con trai mình.
Nhưng không phải vì quan tâm đến việc con mình có khả nghi hay không, mà là vì quan tâm con trai mình sao lại uống thuốc.
Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ trong một khoảnh khắc trở nên cứng đờ, rồi ngay lập tức phản bác rằng sao có thể.
“Mặc dù không biết Tiểu Ý nghe ở đâu ra, nhưng tôi sức khỏe rất tốt, từ trước tới giờ không uống thuốc…”
“Nhảm nhí.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang, nói đó là lời anh ta tự nói với tôi.
Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ tái mét, vừa định lên tiếng thì lại bị tôi ngắt lời:
“Nếu không tin, thì các người bảo người đi kiểm tra phòng anh ta xem sao.”
Khuôn mặt chú Kiều vốn đã khó coi, giờ lại nghe thấy tôi liên tục chất vấn và không chút kiêng nể dùng lời thô tục, càng tức giận không chịu nổi.
“Ý cháu là chú đang đổ tội cho Kiều Yến!?
“Đưa người đi kiểm tra! Tôi muốn xem xem, cuối cùng ai oan uổng ai!”
Nói xong, hai tên thuộc hạ lập tức quay đầu lên lầu.
Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ hoàn toàn biến sắc.