Một tiếng “kẹt” chói tai vang lên khi lốp xe nghiến mạnh vào đường.
Kiều Yến đột ngột bẻ lái, cho xe dừng lại bên lề.
“Giang Ý!”
Anh quát lên với tôi đầy giận dữ, nhìn tôi chằm chằm nhưng lại không thốt nổi câu gì.
Cuối cùng, mặt anh đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra một câu:
“Cô có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?”
Tôi nhướn mày, đáp lại: “Tất nhiên là em biết.”
“Nhưng thà chế.t chung với anh còn hơn là để anh đưa em về.”
Tiếng “tách” vang lên khi tôi tháo dây an toàn.
Không đợi Kiều Yến kịp lấy lại bình tĩnh, tôi nghiêng người, đè anh xuống ghế ngồi.
Liếc nhìn anh một cái, tôi từ từ cúi xuống, môi lướt nhẹ qua môi, mũi, rồi mắt anh.
Cuối cùng, tôi cắn nhẹ lên tai anh, khàn giọng nói:
“Chết trong phong lưu, vẫn hơn chết thành kẻ đầy hận thù.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, tôi có thể cảm nhận sự thay đổi trong người Kiều Yến. Cơ thể anh căng cứng, toàn thân đờ ra.
Khẽ mỉm cười, tôi đặt tay lên ngực anh, cảm nhận trái tim đập dồn dập của anh, dịu dàng gọi tên anh, “A Yến.”
Không gian chật chội trong ghế lái bỗng chốc trở nên ngột ngạt và nóng rực.
Bàn tay Kiều Yến vòng qua eo tôi, từ từ siết chặt, lan tỏa sức nóng bỏng rát.
Tôi nhìn yết hầu anh nhấp nhô căng thẳng mà bật cười khẽ, rồi cúi xuống hôn anh.
“Thình thịch, thình.”
“Ê, chỗ này không được đỗ xe, không thấy biển báo ngay kia à…”
“??!”
Chưa nói dứt lời, viên cảnh sát giao thông ngoài cửa xe sững người.
Ánh mắt sáu người chạm nhau, một bầu không khí ch/ết lặng bao trùm.
Tôi từ từ nhướn mày, thầm nghĩ, chú cảnh sát này cũng đâu còn trẻ mà sao không có chút ý tứ nào thế nhỉ.
Kiều Yến lúc này như bừng tỉnh, cả người bối rối đến mức hoảng loạn, cố gắng hết sức khôi phục lại “trật tự”, nhưng càng cuống càng đụng chạm lung tung vào những chỗ không nên.
Cuối cùng, trông anh như sắp phát điên đến nơi.
Viên cảnh sát đứng ngoài không chịu nổi nữa, âm thầm quay mặt đi.
“Ờm… Tóm lại là đỗ xe không đúng nơi, nhớ đóng phạt.”
Nói xong, viên cảnh sát mặt đỏ bừng, lầm bầm quay lưng bỏ đi.
Trong xe, tôi có chút tiếc nuối ngồi trở lại ghế phụ.
“Vậy còn đưa em về không?”
Kiều Yến: “Không đưa nữa.”
“Ồ, vậy cần em phải nhắc lại chuyện muốn bên anh không?”
“Không, không cần.”
“Thế thì tốt rồi. Giờ về nhà được chưa, em mệt rồi.”
Kiều Yến không nói thêm gì, nhanh chóng khởi động xe.
Tôi nhìn ra cửa sổ, cười toe toét.
Sau khi tôi và Kiều Yến rời đi, Kiều Hằng Vũ phải thu dọn mớ hỗn độn còn lại. Để giữ hình tượng quân tử nhã nhặn của mình, hắn ta tuyên bố với mọi người rằng người tôi lựa chọn thực ra chính là em trai hắn. Vì em trai chưa tới, nên hắn mới tạm thời “chăm sóc” tôi, và buổi tiệc hôm nay cũng là để thông báo về chuyện tốt giữa tôi và Kiều Yến.
Cuối cùng, hắn ta còn khéo léo bày tỏ rằng Kiều Yến cũng có điểm vượt trội riêng, hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi.
Lời nói cao thượng đó vừa cất ra, ngay lập tức tôi và Kiều Yến trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Có người mắng tôi, nói rằng đường đường là thiên kim nhà họ Giang, lại bỏ qua một người hoàn hảo như Kiều Hằng Vũ, đi chọn một kẻ vô dụng. Có người lại mắng Kiều Yến, kể lể những chuyện bồng bột mà anh ấy đã làm trong suốt bao năm qua.
Họ châm biếm rằng Kiều Yến và Kiều Hằng Vũ như trời với đất, anh ấy làm ra chuyện xấu hổ này cũng chẳng có gì lạ.
“Đúng là tiếc cho Kiều đại thiếu gia, một nhân tài hiếm có, lại bị bẽ mặt thế này!”
“Phải đấy, nhưng tôi nghĩ Kiều Nhị thiếu gia và cô tiểu thư nhà họ Giang cũng chẳng bên nhau được lâu đâu.”
“Một đứa con gái ngông cuồng không hiểu chuyện, một kẻ đầu óc có vấn đề lại còn bạo lực, chậc chậc…”
Giữa một rừng lời bàn tán bên ngoài, tôi chỉ việc nằm dài ở nhà tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.
Sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, mấy lời này chẳng đáng gì với tôi.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải thuyết phục Kiều Yến quay lại Kiều thị.
Nếu không giành lại những thứ thuộc về anh, chắc chắn con đường chúng tôi đi sau này sẽ vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến đó, tôi bật dậy, vừa nghêu ngao hát vừa trang điểm kỹ lưỡng.
Hai ngày không gặp Kiều Yến, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Muốn nhìn thấy anh đỏ mặt.
Vừa dọn dẹp xong mở cửa bước ra, tôi đã thấy bố mẹ mình đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt lo âu.
Thấy tôi ra, hai người lập tức kéo mặt dài ra thêm, hỏi tôi định đi đâu.
“Kiều gia,” tôi trả lời qua loa rồi chuẩn bị rời đi.
Mẹ tôi đứng dậy bước tới, nhìn sắc mặt bà, không cần đoán tôi cũng biết bà lại định trách móc chuyện tôi chọn Kiều Yến.
Tôi giơ tay cắt lời bà: “Mẹ, chuyện trong nhà mẹ cứ yên tâm, Kiều gia sẽ không dám không giúp đỡ chúng ta đâu. Còn về những chuyện khác…”
Tôi nhìn mẹ, từng lời từng chữ: “Trước giờ hai người chưa từng quản con, từ nay về sau cũng không cần quản nữa.
“Con sẽ cho hai người cuộc sống an nhàn đầy đủ, ngoài ra, đừng xen vào quyết định của con nữa.”
Nói xong, tôi không quay đầu lại, mạnh mẽ rời đi.