Ai Điên Hơn Ai

Chương 8



Chương 8:

“Đúng vậy.”

Khoảnh khắc tôi đặt tay vào tay Kiều Yến, anh lập tức nắm chặt lấy tay tôi.

Sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến tận sâu trái tim, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được ý nghĩa của sự tái sinh này.

Những ác mộng của kiếp trước đang dần rời xa tôi.

Một tương lai đẹp đẽ đang dần xuất hiện với đôi tay của tôi và Kiều Yến đang nắm chặt.

“Giang Ý!”

Nhìn thấy tôi và Kiều Yến tình ý sâu đậm, Kiều Hằng Vũ đứng cạnh không kìm được mà mặt tối sầm.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Kiều Yến đã hừ lạnh, kéo tôi đi mà chẳng buồn để ý đến ai xung quanh.

Tôi vốn định ở lại một chút để dàn xếp, nhưng khi nhìn gương mặt kiên nghị của Kiều Yến, đột nhiên cảm thấy thôi bỏ đi.

Còn gì quan trọng hơn anh xuất hiện vào lúc này chứ?

Bước ra khỏi sảnh tiệc, tôi thấy một chiếc siêu xe khác đã đỗ ngay bên cạnh.

Bên trong là một người đàn ông cũng mặc đồ đua, vừa thấy Kiều Yến dẫn tôi ra thì sững sờ há hốc miệng.

“Cái quái… anh làm thật rồi hả, Yến Ca?

“Cái này, cái này là bắt chị dâu về luôn à??”

“Ít nói nhảm, tránh ra.”

Kiều Yến cau mày, không kiên nhẫn cầm lấy chìa khóa từ tay người kia rồi đẩy người kia xuống xe.

“Xe ở trong đó, tự cậu lái về đi, tôi đi trước.”

Vừa dứt lời, anh đã đẩy tôi ngồi vào ghế phụ.

Tôi ngẩn người, còn chưa kịp thắt dây an toàn.

“Tch.”

Kiều Yến càng khó chịu, cau mặt lại, ghé sát vào giúp tôi thắt dây.

Không ngờ kéo mấy lần dây an toàn lại bị kẹt.

Anh lúng túng đứng trước mặt tôi, tiến thoái lưỡng nan, vành tai bỗng đỏ lựng.

“Chết tiệt, cái đồ vớ vẩn này…”

Tôi bật cười, vô tình ngực chạm vào cánh tay anh.

Ngay lập tức, Kiều Yến như bị điện giật, bật ra khỏi chỗ tôi.

“Cô, tự làm đi!”

Anh đỏ bừng cả người, mặt đen như than mà vẫn ánh lên nét ngượng ngùng. Bên ngoài, người anh em của Kiều Yến đứng nhìn cũng không khỏi ngớ người. Tôi nhẹ hắng giọng, nén cười, tự mình thắt dây an toàn lại.

Ngay sau đó, xe bỗng rú ga lao đi, như thể bị lửa đốt sau lưng. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Kiều Yến, không nhịn được mà khẽ cười.

Mãi một lúc sau, sắc đỏ trên cổ anh mới dần tan. Vẻ mặt anh lại trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị.

“Hôm đó cô nói Kiều Hằng Vũ là đồ cầm thú, ý là sao?

“Anh ta đã làm gì cô?”

Khóe môi tôi hạ xuống một chút, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Kiều Yến.

“Bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi tôi, có phải là hơi muộn rồi không?”

Tôi nói chậm rãi, vì dù sao anh cũng đã phá tan bữa tiệc sinh nhật của Kiều Hằng Vũ, xem như bị ràng buộc với tôi rồi.

Kiều Yến lại nhíu mày, nói rằng anh không hề có ý định làm mọi thứ náo động như vậy.

“Nếu không phải tên ngốc kia đòi cá cược đua xe với tôi, tôi đã chẳng đến muộn.”

Tôi nhìn logo xe trước mặt, hơi nhướn mày:

Vậy xem ra chiếc xe này là anh cược mà có rồi.

Đột nhiên nhớ lại kiếp trước, vào ngày tôi cưới Kiều Hằng Vũ, Kiều Yến gặp tai nạn xe. Từ sau lần đó, anh không bao giờ đụng vào xe đua nữa.

Tôi nhíu mày, định nói gì đó thì lại bị anh cắt ngang.

“Còn nữa, cô đừng tưởng là tôi làm vậy vì thích cô. Tôi chỉ muốn giúp cô và làm rõ xem rốt cuộc cô biết những gì thôi.”

Kiều Yến nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp, về việc giúp Giang gia. Anh tuy không giàu có quyền thế như gia tộc Kiều, nhưng sẽ cố hết sức.

Tôi nhìn anh, nheo mắt một chút mà chẳng đáp lời.

Anh thấy tôi im lặng, lại nhíu mày, ngập ngừng một lúc rồi nói, nếu tôi thực sự không muốn kết hôn với Kiều Hằng Vũ, thì anh cũng sẽ nghĩ cách khác giúp tôi.

“Kiều Yến, nói thêm câu nữa là em sẽ lao vào mà cưỡng hôn anh ngay đấy.”

Tôi nhìn Kiều Yến lạnh lùng nói.

Ba giây, trong xe hoàn toàn tĩnh lặng. Kiều Yến chậm rãi quay đầu, đôi mắt mở to đầy hoang mang. Còn lại là toàn bộ sự kinh sợ.

“Đến nước này rồi còn nói kiểu đó, anh có khác gì kẻ bội bạc, vô sỉ mà không chịu trách nhiệm chứ.”

“Không, không phải tôi có ý đó.”

“Không có ý đó là có ý gì?

“Em làm phiền anh, gây khó khăn cho anh, hay là ép buộc anh?”

Tôi nheo mắt nhìn Kiều Yến, hơi áp sát lại.

“Nếu không muốn kết hôn thì đừng có mà xông vào bữa tiệc.

“Nếu thấy khó chịu đến vậy, sao anh không đưa em trả lại cho Kiều Hằng Vũ đi, cùng lắm là chết.

“Còn hơn ngồi đây để bị khinh thường!”

Kiều Yến chế.t sững, quên cả nhìn đường, chỉ nóng nảy quay sang giải thích với tôi: “Cô nói bậy cái gì thế, chế.t chóc gì ở đây chứ!”

“Tôi đã nói là không có ý đó, tôi chỉ, tôi chỉ…”

Anh lắp bắp nhìn tôi, suýt nữa cắn vào lưỡi. Nhìn vẻ mặt lúng túng đến tội nghiệp của anh, tôi bỗng thấy không nỡ trêu chọc anh thêm nữa. Nhưng nếu không phải anh nói mấy câu quá đáng đó, tôi cũng chẳng cố ý kích thích anh như vậy.

Nhớ đến những việc điên rồ mà anh đã làm vì tôi ở kiếp trước, tôi nhắm mắt, khẽ nói, đủ rồi. Kiều Yến sững lại. Ngay sau đó, tôi vươn người tới, hôn mạnh lên môi anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.