Ai Điên Hơn Ai

Chương 7



Chương 7:

Ngày thứ ba sau khi cãi nhau với Kiều Yến, nhà họ Kiều tổ chức tiệc sinh nhật sớm cho Kiều Hằng Vũ.

Buổi tiệc quy tụ rất nhiều người thuộc giới thượng lưu, bố mẹ tôi đương nhiên cũng đưa tôi tham gia.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, họ đã âm thầm cùng vợ chồng Kiều Đông bàn bạc bẫy tôi vào tròng.

Khi tôi không hề phòng bị, Kiều Hằng Vũ đứng trên sân khấu, nói muốn công bố một tin vui.

Ngay sau đó, hắn ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn về phía tôi.

“Tiểu Ý, lên đây nào.”

Tôi cầm ly rượu, đứng khựng lại, đôi mày dần dần cau chặt.

Chưa kịp phản ứng, bố mẹ tôi đã trực tiếp đẩy tôi lên sân khấu.

Phía dưới vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, tiếp đó là tiếng xì xào bàn tán.

“Cô con gái nhà họ Giang, Giang Ý? Này là muốn liên hôn sao?”

“Nói gì thì nói, hai người đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”

“Nhưng chẳng phải, Giang gia gần đây đang gặp chuyện không hay sao, vậy thì coi như nhà họ Giang trèo cao rồi…”

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, tôi như bỗng quay về kiếp trước, trong hôn lễ giữa tôi và Kiều Hằng Vũ.

Đêm trước hôm đó, tôi phát hiện Kiều Hằng Vũ qua lại bừa bãi với người phụ khác.

Phẫn nộ tột cùng, tôi đòi hủy hôn.

Thế nhưng trong phòng trang điểm, tôi đã bị hắn giáng cho một cái tát đau điếng.

Lúc ấy, bản chất của hắn đã hoàn toàn lộ rõ.

Nhưng cũng vào thời khắc ấy, tôi không còn đường lui.

Khoảnh khắc bước lên lễ đường, tôi cố gắng kìm nén nước mắt.

Khao khát có một ai đó đến cứu tôi.

Nhưng chẳng có ai.

Kiều Yến đã sớm rời khỏi buổi lễ trong sự thất vọng.

Còn tôi thì hoàn toàn không để ý đến anh.

Giờ đây đứng lại trên sân khấu này, tôi chỉ cảm thấy như bị nghẹt thở.

Kiều Hằng Vũ dám ép tôi đến nước này, vì hắn biết tôi không còn đường lui.

Nếu hôm nay làm hỏng chuyện, tôi và Giang gia chẳng những sẽ trở thành trò cười, mà bố mẹ tôi cũng sẽ thân bại danh liệt, bị người khác giẫm đạp không thương tiếc.

“Tiểu Ý, nghĩ gì mà ngẩn ra vậy, đến nói cho mọi người nghe ngày đính hôn của chúng ta đi.”

Kiều Hằng Vũ mỉm cười, dúi micro vào tay tôi.

Nhìn gương mặt giả dối của hắn, bụng tôi dâng lên cảm giác buồn nôn.

Phớt lờ hắn, tôi quay đầu, nhìn thẳng ra cửa buổi tiệc.

Kiều Yến, tôi chỉ cho anh ba giây.

Không xuất hiện trong ba giây, tôi sẽ cho anh biết chữ hối hận viết thế nào.

“Ba… hai…”

“Một.”

“Rầm!”

Một tiếng động vang trời phát ra từ phía cửa.

Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Giữa tiếng động cơ gầm rú, một chiếc siêu xe màu đen đột ngột lao vào và phanh gấp ngay bên cạnh bức tường.

“Aaaa!!!”

“Ai vậy? Điên rồi sao!”

“Bảo vệ đâu!? Có kẻ đột nhập!”

Trong thoáng chốc, cả sảnh tiệc vang lên tiếng la hét, hỗn loạn không ngừng.

Tôi nhìn chiếc xe quen quen không xa, khóe miệng khẽ giật.

Bảo anh đến, đâu bảo anh bay vào đâu chứ…

Ngay sau đó, cánh cửa xe bật mở.

Một đôi chân dài, bọc trong bộ đồ đua màu đen viền đỏ bước ra trước.

Tiếp theo, phần eo săn chắc và cơ n.g.ự.c rắn rỏi dần hiện rõ.

Kiều Yến khoác trên vai chiếc áo khoác đen, tay nâng lên, gỡ chiếc mũ bảo hiểm xuống.

Lọn tóc ẩm nhẹ nhàng rơi xuống, đôi mắt sắc bén đen láy của anh nhìn thẳng về phía tôi.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi không kìm được hít một hơi thật sâu.

… Mẹ kiếp, người đàn ông của tôi sao lại có thể đẹp trai đến vậy?

“Kiều… Kiều Yến – Nhị thiếu gia?!”

“Điên rồi sao, lại lái xe lao thẳng vào đây, không còn giáo dưỡng nữa à!”

“Giáo dưỡng? Chưa nghe tôi là một kẻ cuồng bạo lực và đầu óc có vấn đề sao?”

Xung quanh vang lên vô số lời bàn tán, Kiều Hằng Vũ đứng cạnh tôi cũng nhíu chặt đôi mày.

“Kiều Yến, em dám…”

“Anh!!.”

Kiều Yến lên tiếng ngắt lời, nhìn Kiều Hằng Vũ, từng chữ một nhấn mạnh:

“Nhân lúc tôi không có mặt mà cướp người của tôi, không ổn lắm đâu nhỉ?”

Một câu nói, phía dưới lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Bố mẹ tôi và vợ chồng Kiều gia giật mình, mặt tái mét, các vị khách khác thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Tôi nhớ không lầm thì người chọn để liên hôn với Giang Ý hình như là tôi, đúng chứ?”

Kiều Yến lại nhìn về phía tôi, ánh mắt đen sâu như phát ra luồng sáng dịu dàng nhưng vô cùng sắc lạnh.

Giữa bao ánh nhìn, anh từng bước, từng bước tiến về phía tôi.

“Cô nói đi, Giang tiểu thư?”

Lời vừa dứt, Kiều Yến đứng ngay trước mặt tôi, cúi nhẹ người, làm một động tác mời tao nhã.

Nhìn bàn tay to lớn của anh đưa ra, tim tôi đập dồn dập không ngừng.

Mắt đột nhiên ướt nhòe.

Như thể khoảnh khắc này đã vượt qua dòng chảy thời gian, tôi lại một lần nữa đứng trên sân khấu của đám cưới ở kiếp trước.

Nhưng lần này, đã có người đến cứu tôi rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.