Ai Điên Hơn Ai

Chương 2



Chương 2:

Sau chuyện vừa nãy, bữa cơm trở nên tẻ nhạt hẳn.

Cuối cùng, chỉ còn tôi và Kiều Yến ngồi lại. Một người thong thả nhâm nhi như đang thưởng thức nghệ thuật ẩm thực, một người thì cắm cúi ăn như thể lâu lắm rồi chưa được ăn, không dám ngẩng đầu.

Tôi liếc qua Kiều Yến, người đang vùi mặt vào bát cơm, rồi đứng dậy nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Ra khỏi bàn, tôi đi thẳng ra hành lang, bước tới góc khuất quen thuộc. Sau khi rửa tay xong, tôi chuẩn bị quay lại thì đột nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện, chắn ngay trước mặt.

“Lời cô vừa nói là có ý gì?”

Kiều Yến cau mày, mặt tối sầm, tựa lưng vào tường, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm trí tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười khẽ nở trên môi. “Ý trên mặt chữ thôi.”

“Em không thích Kiều Hằng Vũ, em thích anh.”

“Nếu bắt buộc phải kết hôn, em muốn kết hôn với anh.”

Kiều Yến sững sờ, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa nói ra điều ngớ ngẩn nhất thế giới.

“Cô không thích anh trai tôi, lại thích tôi ư?”

“Ừ.”

“Đầu cô có vấn đề gì à?”

“…”

Tôi giật giật khóe miệng, nghẹn lời. Trong mắt Kiều Yến, anh lúc nào cũng là cái bóng bên cạnh anh trai mình. Trên đời này làm gì có ai lại chọn anh thay vì Kiều Hằng Vũ?

Chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Kiều Yến đã sa sầm, rõ ràng nghĩ rằng tôi chỉ đang đùa giỡn.

Ngay giây tiếp theo, anh đấm mạnh vào tường bên cạnh tôi, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.

“Giang Ý, tôi mặc kệ cô đang toan tính cái gì. Tránh xa tôi ra.”

“Nếu không, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, hiểu không?”

Nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt u ám, ký ức về Kiều Yến của kiếp trước bất chợt ùa về. Sau khi tôi qua đời ba ngày, thi thể tôi bị bỏ mặc lạnh lẽo trong nhà xác, không ai ngó ngàng.

Chính anh đã tìm thấy tôi. Anh khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống người tôi. Cuối cùng, anh ôm lấy tôi, thật chặt, đôi mắt đỏ hoe.

“Giang Ý, đừng sợ. Anh sẽ đưa em về nhà, sẽ không để ai làm em tổn thương nữa.”

Mắt tôi bỗng trở nên mờ đi, không kìm được mà khẽ run rẩy.

Thấy biểu cảm đó, Kiều Yến hơi ngỡ ngàng, theo phản xạ lùi lại nửa bước.

“Em…”

Ngay lúc đó, tôi chộp lấy cổ áo anh, kéo mạnh lại gần.

Đôi môi tôi chỉ cách khóe môi anh vài milimét, hơi thở chúng tôi hòa vào nhau.

“Kiều Yến, tại sao anh có thể thích em, nhưng em lại không thể thích anh?”

“Em cứ thích đấy.”

Kiều Yến sững người, mắt mở to nhìn tôi, hai tay giơ lên như thể đầu hàng, hoàn toàn không dám chạm vào.

“Tôi… tôi, mẹ nó, tôi nói thích cô bao giờ chứ?!”

“Không thích thật sao?”

Tôi nhìn anh không rời, khóe môi nhếch lên một chút sau vài giây im lặng đầy thách thức.

Ngón tay tôi chầm chậm trượt dọc theo cổ áo anh, lướt qua ngực, eo, rồi bụng. Ánh mắt tôi cũng nhẹ nhàng đảo theo, vẻ mặt chẳng chút e dè:

“Vậy anh đang để em làm gì thế này?”

Kiều Yến lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận vành tai, như một quả cà chua bị luộc chín. Anh vội đẩy tôi ra, lùi lại như vừa chạm vào lửa.

“Cô điên rồi à?!”

Anh hoảng hốt, lùi thêm nửa mét, chỉ tay về phía tôi, cảnh báo: “Đừng có tiến gần!”

Tôi tựa vào tường, điềm nhiên cười như thể chẳng có chuyện gì. “Sao hả? Em cứ thích anh đấy.”

“Bố mẹ anh bảo em chọn. Em đã chọn anh rồi.”

“Cô thật là… không thể nói lý mà!”

Kiều Yến giận đến mức ấn đường cũng nhíu chặt, vẻ mặt bất lực như đang đối diện với một kẻ hết thuốc chữa.

Tôi chỉ càng cười tươi hơn, đáp nhẹ nhàng: “Đúng vậy.”

Tôi chớp mắt, nghiêng đầu, cố ý hạ giọng đùa cợt: “Em mắc một căn bệnh. Không có anh, em sẽ chết.”

“…”

Kiều Yến nghiến răng, ánh mắt lóe lên vẻ bất lực lẫn tức tối. Anh quay đầu chửi thầm điều gì đó không rõ, vành tai đỏ bừng đến mức như sắp nhỏ máu.

Đúng lúc đó, giọng Kiều Hằng Vũ vang lên từ phòng khách: “Kiều Yến, có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy, sắc mặt Kiều Yến lập tức thay đổi. Anh quay sang liếc tôi một cái đầy cảnh cáo, nói nhỏ, giọng khô khốc:

“Tôi không thích cô. Ra ngoài đừng nói gì về việc chọn tôi.”

Nói xong, anh xoay người bỏ đi, không vào lại phòng khách mà leo thẳng lên lầu, bóng dáng trông như đang chạy trốn khỏi thứ gì đáng sợ.

Nhìn anh đi xa dần, lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Chính là người đàn ông này, người mà ở kiếp trước vì tôi đã chết không toàn thây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.