Mấy ngày sau đó, bất kể Kiều Yến đi đâu, tôi đều có thể tìm thấy anh ngay lập tức. Anh ở nhà ngủ, tôi trực tiếp lên tầng kéo chăn của anh ra. Anh ra ngoài chơi, tôi cũng bám sát không rời. Tôi đặc biệt thích ngắm nhìn vẻ mặt tức giận mà không nỡ mắng của anh.
Mấy ngày liên tiếp như thế, ánh mắt anh nhìn tôi cũng dần thay đổi. Cuối cùng, anh ác ý cảnh cáo tôi, nếu còn tiếp tục bám theo thì đừng trách anh không khách sáo.
Tôi tò mò không biết anh sẽ “không khách sáo” với tôi thế nào, tối đó lại chạy tới quán bar anh hay lui tới. Anh dường như chẳng ngạc nhiên gì, cũng không lập tức đuổi tôi đi, mà để mặc tôi ngồi xuống, cùng uống rượu và chơi trò chơi với họ.
Rượu thì đương nhiên là loại mạnh, trò chơi lại là trò cổ điển “Thật hay Thách”.
Tôi không ngờ có một cô gái liều lĩnh ngồi sát cạnh anh.
Cô gái đó nhìn qua đã thấy để ý anh từ lâu, nửa người gần như đã dán lên người anh. Đến lượt cô ta thua, mọi người lập tức ồn ào bắt cô ta phải hôn Kiều Yến một cái. Mặt cô ta lập tức đỏ bừng, ngập ngừng nhìn Kiều Yến nói rằng như vậy không được đâu.
Vẻ mặt Kiều Yến trầm ngâm khó đoán, nhưng không hề từ chối ngay.
Tiếng cổ vũ càng lúc càng sôi nổi.
Nhìn thấy cô ta lần nữa quay đầu nhìn Kiều Yến, tôi lập tức hiểu ra ý đồ của anh. Anh muốn dùng cô gái này để ép tôi rời đi.
Tôi hít sâu một hơi, lòng có chút tức giận. Tôi biết Kiều Yến cứ hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra là vì anh lo mình không kiềm chế được sự cuồng nộ, sợ sẽ làm tổn thương tôi, còn lo tôi sẽ hối hận. Vì trong mắt anh, anh chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng chẳng ra gì. Anh tuy không thích Kiều Hằng Vũ, nhưng chí ít Kiều Hằng Vũ xuất sắc, có thể cho tôi thứ hạnh phúc mà người khác ngưỡng mộ.
Còn anh thì sao?
Nhìn tôi và Kiều Hằng Vũ bên nhau, anh không thấy đau lòng ư?
Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra, đột ngột đứng dậy. Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bước tới và ngồi xuống trên đùi Kiều Yến, liếc nhìn cô gái bên cạnh, tôi bình thản nói: “Xin lỗi nhé, cô em, anh ấy là người của tôi.”
Xung quanh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng. Sắc mặt Kiều Yến lập tức thay đổi, anh nhìn tôi chằm chằm, đến mức không thốt nổi lời nào.
Tôi cúi đầu xuống từng chút một, thấy yết hầu anh khẽ động lên.
“Em… em đang làm gì thế?”
“Anh.”
Dứt lời, tôi cắn nhẹ vào môi anh.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được hơi thở của người dưới mình như ngưng lại.
Nhưng lồng ngực nóng bỏng của anh vẫn nhắc tôi rằng, anh vẫn đang còn sống, không vì tôi mà chết như kiếp trước. Đến khi tôi rời khỏi người anh, anh vẫn trừng mắt nhìn, như thể bầu trời vừa sụp đổ. Tôi thấy buồn cười nhưng cũng có chút xót xa.
Kiều Yến đã từng hôn tôi.
Ở kiếp trước, sau khi tôi chết.
Là sau bao kìm nén đau khổ chất chồng.
Chỉ tiếc khi ấy tôi đã không còn ấm áp, chẳng thể cảm nhận được sức nóng của anh.
Khi tôi định thần lại, thì toàn bộ khuôn mặt Kiều Yến đã đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận đuổi tôi xuống. Sau đó, anh bật dậy lao thẳng ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Nhà vệ sinh!”
Kiều Yến đóng sầm cửa lại, trước khi đi còn không quên trừng mắt cảnh cáo tôi: “Cô! Không được đi theo!”
Tôi khẽ đáp “Ồ,” rồi dựa vào ghế sofa, khóe môi không thể nào hạ xuống được.