Kiều Yến vừa kéo tôi lại, vừa đen mặt trừng mắt nhìn chàng trai trẻ kia như muốn nói: “Đừng có mơ!”
Tôi cong môi, nghiêng đầu nhìn anh: “Ơ, chẳng phải anh định chở người khác rồi sao? Em cũng không muốn làm phiền mà.”
“Phiền cái gì mà phiền?” Anh đáp cộc lốc, giọng điệu đầy gắt gỏng. “Lên xe.”
Tôi nhướn mày, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, trèo lên chiếc xe mô tô đen bóng của anh.
Vừa ngồi xuống, tôi cố tình vòng tay ôm chặt lấy eo anh, cằm tựa nhẹ lên vai, cười khẽ:
“Anh Kiều, có phải vì em xinh quá nên anh không nỡ để người khác chở em không?”
Kiều Yến không đáp, nhưng đôi tai đỏ bừng đã tố cáo tâm trạng. Anh rồ ga, xe phóng vọt đi trong tiếng gió rít, để lại ánh mắt tiếc nuối của cô gái kia và tiếng cười khoái trá của cậu chàng bị “cướp mất khách.”
Làn gió lạnh lẽo lướt qua, tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể rắn chắc trước mặt. Mỗi lần xe ôm cua hay tăng tốc, tôi đều cố tình dựa sát hơn, khiến Kiều Yến như cứng đờ người.
Cuối cùng, khi xe dừng lại ở đỉnh dốc, anh gỡ mũ bảo hiểm, quay lại nhìn tôi, mặt mày đầy khó chịu:
“Cô rốt cuộc muốn gì hả, Giang Ý?”
Tôi tháo mũ, thả mái tóc buông xõa, nhìn thẳng vào anh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
“Em đã nói rồi, em thích anh.”
Kiều Yến lặng đi vài giây, rồi bật cười khẩy:
“Cô thích tôi? Thích đến mức lấy người khác ra làm trò đùa để chọc tức tôi?”
Tôi khẽ thở dài, nghiêng người lại gần anh, ánh mắt thẳng thắn:
“Không phải chọc tức anh. Là vì em biết, nếu em không làm vậy, anh sẽ không bao giờ chịu nhìn em.”
Ánh mắt Kiều Yến thoáng dao động, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh quay đi, giọng trầm xuống:
“Đừng có chơi trò này với tôi. Tôi không phải anh trai tôi. Cô sẽ chỉ thất vọng thôi.”
Tôi mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên vai anh:
“Em chưa bao giờ thích anh trai anh. Em chỉ thích anh, Kiều Yến.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt dường như tràn đầy nghi hoặc, xen lẫn chút không dám tin. Nhưng trước khi anh kịp đáp lời, tôi đã mỉm cười rạng rỡ, giọng pha chút đùa cợt:
“Vậy nên, anh Kiều, chở em thêm vài vòng nữa đi, coi như giúp vị hôn thê tập làm quen trước.”
Anh lườm tôi một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đội mũ lại, khởi động xe.
Trong tiếng động cơ gầm rú, tôi khẽ cười. Kiếp này, anh chạy không thoát đâu.