Anh Trai Khác Họ

Chương 7



Chương 7:

Sau lần trở về đó của Ninh Trạch Châu, cậu đã không quay trở lại trong một thời gian dài.

Cậu bây giờ đã học năm ba, có lẽ đang bận rộn với việc thực tập.

Trước đó tôi còn hỏi cậu, có cần tôi tìm giúp nơi thực tập không, cậu từ chối.

Có vẻ như cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Chỉ là không biết từ khi nào, cậu trở nên ít nói hơn.

Tôi cảm thấy cậu ít nói hơn một chút.

Nhưng cũng không quan trọng lắm.

Cậu thực tập tại phòng thí nghiệm của trường trong kỳ nghỉ đông năm ba, gần như đến Tết mới trở về, tôi dẫn cậu đi gặp một số bạn bè.

Hầu hết mọi người trong vòng luẩn quẩn này đều biết, bố tôi và mẹ kế đã đột ngột qua đời, tôi có điên mới đi nuôi con của mẹ kế, bọn họ có lẽ đều nghĩ tôi bị bệnh rồi.

Nhóm người này có một số là bạn thật sự, cũng có một số là bạn ngoài mặt.

Tôi không có làm gì xấu với Ninh Trạch Châu, nhưng chung quy cũng là lợi dụng. Tôi giới thiệu cho cậu một vài mối quan hệ, có thể sau này cần dùng đến.

Tình cờ cô gái mà tôi tiếp xúc gần đây lại ngồi bên cạnh tôi, tôi quen biết cô ấy được vài năm, chỉ là gần đây mới thảo luận với nhau xem liệu chúng tôi có nên sống chung hay không.

Cô ấy cũng khá nhiệt tình với Ninh Trạch Châu, nắm lấy góc áo của tôi thì thầm: “Em trai không cùng huyết thống của anh đẹp trai vậy, anh lại không chịu nói sớm?”

“Nếu cậu ấy là em trai ruột của em thì tốt biết mấy.” Dường như cô tiểu thư này đã rung động.

Cô ấy thích loại đàn ông đẹp trai có chút hoang dã như vậy.

Tôi không đáp ứng được điều kiện đó.

Ninh Trạch Châu lần đầu tiên được tôi giới thiệu với mọi người, không ít người mời rượu cậu, Ninh Trạch Châu ai mời cũng không từ chối, dường như tâm tình đang không vui.

Sau khi tan tiệc tôi đỡ Ninh Trạch Châu lên xe, cậu say đến mức còn nghiêm trọng hơn cả tôi.

Khi lên xe đầu cậu dựa vào vai tôi, hơi thở của cậu rất ấm áp, tôi cũng không có đẩy ra.

Trên đường về, tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gần Tết, có rất nhiều việc, đầu tôi rất đau.

Khi xe dừng lại, tôi tiếp tục đỡ Ninh Trạch Châu xuống xe, phần lớn trọng lượng cơ thể của cậu đè lên tôi.

Hiện tại cậu đã cao hơn tôi, mạnh hơn tôi, nên có hơi nặng.

Tôi phải dùng hết sức mới đưa được cậu lên tầng, mở cửa phòng cậu, định đặt cậu lên giường, không cẩn thận bị ngã vấp vào ghế, tôi và Ninh Trạch Châu đều ngã lên giường.

Ninh Trạch Châu đè lên người tôi.

Cậu chợt mở mắt, nhìn tôi.

“Ninh Trạch Châu, em dịch ra chút.”

Cậu không hề nhúc nhích, đầu óc không biết đang nghĩ gì.

Khi tôi định vươn tay dùng sức đẩy cậu ra, cậu đột nhiên nói: “Anh trai.”

Tôi bất ngờ không kịp phản ứng.

Đây là lần đầu tiên Ninh Trạch Châu trực tiếp gọi tôi là anh trai.

Chúng tôi không có mối quan hệ huyết thống, tất nhiên không thể xem như là anh em ruột thật sự, nhưng ít nhất tôi đã chăm sóc cậu vài năm, cậu cũng có thể coi như là một nửa em trai tôi rồi.

Sau khi gọi hai tiếng đó, cậu đột nhiên cười một cách không rõ ý nghĩa, sau đó cúi đầu rúc vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm áp phun vào cổ.

Cảm giác kỳ lạ từ tận đáy lòng trỗi dậy.

Cơ thể của chúng tôi đối mặt nhau như này, rất kỳ lạ.

“Ninh Trạch Châu.” Tôi lại gọi một tiếng. “Em đứng dậy đi.”

Cậu nhúc nhích một chút, sau đó tự đỡ cơ thể của mình, tạo ra một khoảng cách, từ trên cao nhìn tôi, ánh mắt nhìn nhau gần như vậy, tôi thậm chí cảm thấy có chút bị chiếm ưu thế.

Tôi đang muốn đứng dậy, bị cậu đè lại.

Đôi mắt của Ninh Trạch Châu toàn là men say, ánh mắt từ từ trượt xuống, tôi không biết cậu đang nhìn vào đâu, dù sao cũng không phải là mắt của tôi, có lẽ là cằm và cổ.

Nhưng mà ngay sau đó, cậu hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào cúi đầu xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi mở to hai mắt.

Nhưng Ninh Trạch Châu không có ý định dừng lại, cậu mút mạnh đôi môi tôi, muốn thăm dò bên trong.

Tôi chưa bao giờ nhận ra sức mạnh của cậu có thể lớn như vậy, cậu giống như một bức tường, tôi không thể đẩy ra được.

Trong khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn bối rối, tôi muốn mắng cậu, nhưng vừa mở miệng lại cho cậu cơ hội tiến vào bên trong miệng tôi.

Ở trong phòng của Ninh Trạch Châu, ở trên giường của cậu, chúng tôi đang hôn nhau.

Nhận ra điều đó khiến đầu tôi rối tung, sau đó là tức giận tột cùng.

Tôi cắn cậu.

Ninh Trạch Châu cuối cùng cũng chịu buông ra, môi có vài vết thương, máu chảy ra.

Tôi giơ tay tát thật mạnh vào mặt cậu.Tiếng “Chát” vang lên trong phòng ngủ, rất vang và rõ, khuôn mặt của Ninh Trạch Châu nghiêng về một bên, trên mặt xuất hiện vết đỏ.

“Ninh Trạch Châu, em điên rồi à? Em đã nhìn rõ anh là ai chưa?”

Sự tức giận của tôi không thèm che giấu, tôi cuối cùng cũng đẩy được cậu ra.

Ninh Trạch Châu lảo đảo một chút, quỳ một chân trước mặt tôi, cậu ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên đưa tay tôi áp lên má cậu, giọng điệu của cậu mang theo men say: “Anh trai, đánh mạnh hơn nữa vào mặt em đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.