Cậu điên thật rồi.
Đêm đó khi tôi rời khỏi phòng, Ninh Trạch Châu vẫn đang quỳ trên sàn, tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Tính toán cả ngàn lần cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó tôi lại dẫn sói vào nhà.
Tôi tức giận đến mức đêm đó muốn đánh cậu thêm một trận nữa.
Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, Ninh Trạch Châu xuống lầu, thái độ của cậu trông không khác gì ngày thường, chỉ có vết thương trên môi khiến cho mọi người chú ý hơn thôi.
Quản gia cũng hỏi về vết thương trên môi cậu, trong khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Ninh Trạch Châu dừng trên người tôi, một lúc sau tôi nghe cậu nói:
“Không có gì, gần đây con hơi nóng trong người, có lẽ là bị nhiệt.”
Tôi không nói chuyện với cậu.
Sự im lặng giữa chúng tôi kéo dài cho đến khi chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng khách.
Ánh mắt của cậu luôn dõi theo tôi.
Cho đến khi tôi nhìn lên đối diện với cậu.
“Ninh Trạch Châu, em chuyển ra ngoài đi.” Tôi nói. “Anh sẽ nhờ người tìm cho em một căn nhà ở bên ngoài.”
Đó là cách giải quyết mà tôi đã suy nghĩ suốt cả đêm.
“Anh trai, anh muốn đuổi em đi sao?”
Không hiểu vì sao, ánh mắt của cậu trông rất buồn.
“Đừng gọi anh như vậy nữa.” Tôi từng đùa giỡn với cậu vì sao không gọi tôi hai tiếng “anh trai”, hiện tại cảm thấy xưng hô này không tốt một chút nào.
Ninh Trạch Châu lại gần, thân hình hiện tại của cậu không còn như thời niên thiếu, nhưng vẫn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Cậu hỏi tôi: “Bởi vì em thích anh, cho nên em không thể ở lại đây nữa sao?”
Ninh Trạch Châu từng không muốn ở lại đây, là tôi đã ép cậu ở lại.
“Ninh Trạch Châu, em cũng biết, anh là anh trai em, anh lớn hơn em tận bảy tuổi, em đang nghĩ gì vậy?”
“Em biết mình đang làm gì.” Cậu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt hệt như một chú sói con.
Tôi cũng nhìn thẳng lại, nói với cậu: “Ninh Trạch Châu, anh không thích đàn ông.”
Câu nói này đã làm tan nát trái tim của Ninh Trạch Châu.
Sau ngày đó, Ninh Trạch Châu rời khỏi biệt thự, cậu không quay về nữa.
Tôi nhờ người tìm cho cậu căn nhà ở bên ngoài, cậu cũng không muốn.
Năm nay Tết đến, tôi ở một mình, hiếm có một cái Tết quạnh quẽ.
Học kỳ hai năm ba Ninh Trạch Châu đã tham gia nhiều cuộc thi cùng các đàn anh, giành được nhiều giải thưởng.
Sinh hoạt phí tôi nhờ trợ lý đưa cho, cậu cũng không cần.
Tôi nhìn thấy tương lai rộng mở của cậu, ngay cả khi không có sự giúp đỡ của tôi, cậu cũng có thể tự lập trong xã hội được rồi.
Sau khi tốt nghiệp được nhận vào một công ty tốt không phải là vấn đề.
Chờ tháng sáu năm sau cậu nhận được bằng tốt nghiệp, tôi sẽ được thừa kế phần tài sản còn lại.
Kế hoạch kết hôn của tôi thất bại, đối tác kết hôn của tôi nói cô ấy vẫn muốn chơi thêm hai năm, nói không muốn trì hoãn tôi.
Thật ra tôi biết cô ấy đã tìm được một người đàn ông khác bên ngoài, muốn hẹn hò thêm hai năm.
Vấn đề này không lớn.
Việc kết hôn quả thật không cần phải vội vàng như vậy.
Tôi suy nghĩ một chút, khái niệm về truyền thống gia đình thật sự không quan trọng với tôi.
Như bố và mẹ sinh ra một đứa con như tôi hay sao?
Thà không sinh còn hơn.
Nhưng tôi không ngờ, có người muốn có con với tôi còn hơn cả tôi.
Trong một buổi tiệc xã giao, tôi uống nhầm ly rượu bị bỏ thuốc.
Cảm thấy khô họng dù đang ở trong phòng máy lạnh, tôi bắt đầu cảnh giác, bên cạnh có một giọng nói ngọt ngào: “Tổng giám đốc Dụ, anh uống quá chén rồi sao? Em dẫn anh đi nghỉ ngơi nhé.”
Tôi đẩy bàn tay kia ra, giữ bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Rửa mặt bằng nước lạnh cũng không giảm được cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Tôi cần phải về trước.
Gọi cho tài xế, tôi từ từ bước ra ngoài.
Gió đêm thổi vào, tôi cảm thấy khá hơn không ít, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.
Không biết là loại thuốc gì mà mạnh đến vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lối đi đến bãi đỗ xe hơi xa một chút, tôi cảm thấy bước chân mình như đang đi trên mây, không cẩn thận vấp phải một cục đá ven đường, ngay trong khoảnh khắc tôi suýt tiếp đất, một đôi tay đột nhiên đỡ tôi.
Tôi quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ninh Trạch Châu trong bộ vest lịch lãm xuất hiện ở đây, thoạt nhìn khá giống như trong tưởng tượng của tôi.
“Dụ Thịnh, anh sao vậy?” Cậu mở miệng hỏi tôi.
Tôi không để ý đến những gì cậu nói, vẫy tay: “Anh không sao.”
Nhìn tôi không có vẻ gì là không sao, cậu đỡ tôi lên xe nhưng không rời đi, mà cùng lên xe với tôi.
Ở trên xe, tôi không nhịn được mở cổ áo ra.
Rất nóng.
Ninh Trạch Châu nhận ra sự khác thường của tôi, hỏi tôi có muốn đi bệnh viện hay không, tôi từ chối.
Nhưng khi tôi tiếp tục mở nút áo, cậu đột ngột đưa tay giữ lấy tay tôi.
Trở về biệt thự, cậu đỡ tôi lên lầu.
“Dụ Thịnh, anh đau ở đâu à?” Cậu hỏi.
Cậu đến gần, tôi không thể không nói: “Em ra ngoài trước đi.”
Nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra vấn đề của tôi đến từ đâu, đều là đàn ông với nhau, một số phản ứng có thể nhận ra được.
Ninh Trạch Châu nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi xuống nhìn tôi, đột nhiên nói: “Anh trai, anh muốn em giúp không?”
“Cút.”
Ninh Trạch Châu không nghe lời tôi, cậu vươn tay xoa đầu tôi một cách không kiểm soát.
“Anh trai, anh trông rất khó chịu.”
Tôi thực sự không muốn quan tâm đến cậu, đẩy tay cậu ra xa: “Ninh Trạch Châu, bây giờ em đi ra ngoài cho anh.”
Cậu không hiểu tại sao lại cười khẽ: “Đẩy em ra ngoài rồi tự mình làm à?”
Ninh Trạch Châu đột nhiên khịa tôi, tôi không chuẩn bị tinh thần, ngay lập tức tiếng cười của cậu vang lên lần nữa:
“Anh trai, tin em đi, chắc chắn em sẽ thoả mãn anh”
Miệng cậu nói như vậy, tay đã bắt đầu hành động.
Trong nháy mắt, đầu tôi như bùng nổ pháo hoa không kịp phản ứng.
Đèn trong phòng bật ở độ sáng thấp nhất, đôi mắt tôi thỉnh thoảng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm giác như sóng biển tràn về.
Ninh Trạch Châu nằm nghiêng bên cạnh tôi, tay cậu đang làm loạn, thỉnh thoảng lại hôn tôi.
Môi cậu cũng khá mềm mại.
Sau một lúc lâu, cậu ngồi dậy, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên quỳ một chân trước mặt tôi.
“Ninh Trạch Châu, em đang làm gì vậy, đứng lên cho anh…” Tôi còn chưa dứt lời, giọng nói dần mất khống chế.
Mắt tôi dần trở nên mờ mịt.