Bạn Trai Không Thuộc Về Tôi

Chương 3



Chương 3:

Sau khi rời khỏi Hải Thành, tôi chạy về nhà, nhốt mình ở trong phòng.

Đau khổ là thật, phải từ bỏ một người mình đã thích lâu như vậy không phải là chuyện dễ dàng.

Chột dạ cũng là thật, bởi vì tôi dựa vào tình tiết trong sách, kết án cho anh trước thời hạn.

Bố mẹ thay nhau tới khuyên nhủ, nhưng tôi không để ý.

Bọn họ chỉ cảm thấy Tạ Thầm có lỗi với tôi, nhưng chỉ có tôi biết là Tạ Thầm không sai.

Tạ Thầm gọi đi gọi lại cho tôi nhưng tôi không trả lời.

Sau đó, anh lại tới nhà tôi, cầu xin tôi hãy gặp anh.

Tôi đã dự đoán được việc anh sẽ không thể dễ dàng đồng ý chia tay như vậy.

Nếu giống như trong sách, dần dần anh sẽ sinh lòng chán ghét tôi, tôi thực sự không thể chấp nhận được việc đó.

Liên tiếp mấy ngày, ngày nào anh cũng đến đứng ở trước cửa nhà tôi, bố mẹ biết tôi không muốn nhìn thấy anh nên cũng không để cho anh vào nhà.

Cho đến một ngày mưa, anh bị dính mưa mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không chịu rời đi.

Dù sao bố mẹ tôi cũng nhìn anh lớn lên, liền mềm lòng đưa anh vào nhà.

Ngoài cửa phòng đều là tiếng cầu xin của anh: “Cục cưng, anh sai rồi, em để ý đến anh có được không?”

“Là anh không tốt, anh không nên uống rượu, không nên làm bẩn mình.”

“Anh đã tắm rồi, em có thể nhìn anh một chút thôi được không?”

“Cục cưng, anh xin em…”

Giọng nói của anh nghẹn ngào: “Hay là anh phải đổi da em mới đồng ý gặp anh?”

Tôi biết anh làm được, không còn cách nào khác là phải mở cửa, nước mắt trong hốc mắt không kìm được rơi xuống.

Cả người anh ướt sũng như chú cún nhỏ bị rơi xuống nước, đưa tay muốn ôm lấy tôi nhưng lúc sắp chạm vào tôi lại rút tay trở về.

Tôi nhìn vào làn da lộ ra bên ngoài của anh, trên cổ toàn là màu đỏ không bình thường.

Giống như đã dùng sức để tẩy rửa, vùng da có vết cắn thậm chí còn bị rách ra.

“Cục cưng, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

“Tạ Thầm, anh đừng cố chấp nữa, không có tôi, anh vẫn có thể thích người khác.”

“Sẽ không có người khác!”

Anh phủ nhận với hốc mắt đỏ bừng.

“Tang Ninh thì sao? Anh có dám nói rằng sự xuất hiện của cô ấy không ảnh hưởng đến anh không?”

7.

Tạ Thầm không phủ nhận ngay nên tôi biết mình đã đoán đúng.

Tôi lau khô nước mắt ở trên mặt, kiên định nhìn anh: “Tạ Thầm, chúng ta dễ hợp dễ tan đi.”

“Cục cưng, không phải như vậy…”

Anh lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn muốn giải thích.

“Tạ Thầm, coi như tôi cầu xin anh, chúng ta hãy cho nhau một chút mặt mũi.”

Nói xong tôi đóng cửa lại, không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh nữa.

Tôi ngồi dưới đất, tựa lưng vào cửa, nghe tiếng anh khóc cười ở bên ngoài.

Còn có tiếng nắm đấm nện mạnh vào tường: “Sao em có thể tàn nhẫn như vậy…”

Tôi không muốn nghe anh tự hành hạ bản thân nữa, nên đeo tai nghe vào nhắn tin cho bố mẹ Tạ, bảo bọn họ phái người tới đón anh.

Ngay sau đó, tôi nộp đơn xin đi du học.

Tôi không biết Tạ Thầm rời đi lúc nào, khi tỉnh dậy tôi đang được tiêm thuốc.

Bác sĩ nói là viêm phổi cấp tính nhưng may mà được phát hiện sớm.

Mẹ thấy tôi tỉnh lại, đau lòng ôm tôi khóc.

“Cục cưng à, đừng đau lòng nữa, bố mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con.”

Sau khi an ủi bà ấy, tôi liền đề cập đến chuyện đi du học.

Bố tôi vỗ vào lưng mẹ, bảo bà ấy đi vào phòng bếp, tìm món gì đó cho tôi ăn.

Chờ người trong phòng rời đi rồi, bố tôi mới ngồi trên ghế nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nhan Nhan, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi căng thẳng siết chặt tay ở trong chăn lại, muốn nói dối.

Nhưng quay lại, bố đã đưa cho tôi một túi hồ sơ, bên trong là tất cả đường đi, hành động của tôi ở Hải Thành.

Tôi sửng sốt, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, bố tôi tra được thì tất nhiên Tạ Thầm cũng có thể tra được.

Chỉ là hiện tại Tạ Thầm đang đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện cứu vớt tình cảm của chúng tôi, không còn sức lực để tìm kiếm người đã tính kế mình.

Mà anh lại càng không nghi ngờ người phụ nữ đêm đó là tôi.

Nhưng chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần thì rất khó nói.

Tôi lẩm bẩm một tiếng: “Bố…”

Lời cầu xin còn chưa kịp nói ra, bố tôi đã hiểu: “Bố đã thu xếp xong cho con rồi, thằng nhóc họ Tạ không tra được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng con phải nói thật cho bố biết, con là con gái của bố, cho dù có gặp phải chuyện lớn gì bố cũng sẽ chống đỡ cho con.”

Lòng tôi ấm áp, trong mắt dâng lên nước mắt, trong sách bố mẹ tôi cũng chính là người như vậy, uy hiếp, dụ dỗ muốn đuổi Tang Ninh đi, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm.

Tôi im lặng một hồi, cuối cùng cũng kể cho ông ấy nghe chuyện xảy ra trong sách, chỉ là không nói đến chuyện tôi chế t vì Tang Ninh.

Bố tôi nghe xong cau mày, tôi không biết ông ấy có tin không.

Chỉ là việc tôi nộp đơn xin đi du học, ông ấy bắt đầu đẩy nhanh quá trình cho tôi.

8.

Thời gian trôi đi, năm tháng vội vã, chớp mắt đã bốn năm sau.

Tạ Thầm và Tang Ninh sắp kết hôn rồi.

Mặc dù tôi luôn trốn tránh không nghe tin tức của bọn họ, nhưng mối quan hệ của chúng tôi với mọi người lại khá giống nhau.

Tảng đá lớn treo ở trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, mọi chuyện dường như đã ổn thỏa.

Không có tôi làm bia đỡ đạn cản đường, bọn họ cuối cùng cũng đến với nhau.

Mặc dù phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm về nước.

Khi ra khỏi sân bay, tôi liền đụng phải một người đàn ông mặc quần áo bình thường.

“Nhan nhan, chào mừng em về nước.”

Anh ấy mỉm cười vẫy tay chào, sau đó tặng tôi một bó hoa.

Sửng sốt mấy giây tôi mới nhận ra, đây là đối tượng kết hôn mà bố mẹ giới thiệu cho tôi – Văn Việt.

Tuy nói là đối tượng kết hôn, nhưng vẫn phải dựa vào việc tôi có đồng ý hay không.

Vì vậy, sáng sớm bố mẹ đã gửi phương thức liên lạc của anh ấy cho tôi, tôi và anh ấy cũng đã có một khoảng thời gian để trò chuyện.

Văn Việt lịch lãm, khiêm tốn, vẻ ngoài tuấn tú, là một một người đàn ông tốt.

Tôi mỉm cười nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

“Thích là tốt rồi.”

Văn Việt cười, cầm hành lý cho tôi.

Tôi đi theo anh ấy đến khúc quành, đang định vào thang máy để xuống bãi đậu xe.

Xoay người lại, tôi và Tạ Thầm bốn mắt nhìn nhau.

Cả người tôi ngay lập tức cứng đờ, ngay cả m//áu cũng đông cứng lại.

Tạ Thầm bây giờ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan thâm thúy, thân hình cao lớn rất gầy, khí chất càng thêm mạnh mẽ.

Ánh mắt anh nhìn tôi không còn tình yêu và sự dịu dàng, ngược lại lại lạnh lùng giống như băng.

Anh từng bước đi đến chỗ tôi, mỗi bước đều giống như giẫm lên trái tim đang yên lặng ở trong lòng tôi.

Khí thế bức người khiến tôi không khỏi lùi về phía sau nửa bước.

Cho đến khi một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

“A Thầm, em ở đây, có phải đã để anh đợi lâu rồi không?”

Không cần nói cũng biết, là Tang Ninh.

9.

Tạ Thầm dừng bước.

Cả người mặc vest trắng trông rất có năng lực, Tang Ninh đạp giày cao gót đi đến trước mặt anh.

“Đã nói với anh là có tài xế rồi, tại sao anh lại hoãn cuộc họp quan trọng để đích thân tới đón em, em cũng không phải là một cô bé.”

Cô ta hờn dỗi, nhìn như oán trách nhưng trên mặt lại loé lên thứ ánh sáng hạnh phúc.

Tôi siết chặt tay đang cầm bó hoa hồng lại, lòng bàn tay như bị gai nhọn đ â m vào.

Không ít lần trong quá khứ, Tạ Thầm cũng như vậy.

Bất kể tôi có đi đâu, cách anh bao xa, chỉ cần tôi trở về, dù bận đến đâu anh cũng sẽ tới đón tôi.

Mà giờ đây, nó đã không còn là đặc quyền của riêng tôi nữa.

Cũng vào giây phút này, tôi mới chợt bừng tỉnh, rằng bốn năm đã trôi qua, tôi vẫn không có cách nào để hoàn toàn buông bỏ Tạ Thầm.

Tôi buộc mình phải thu hồi ánh mắt.

Nặn ra một nụ cười giả tạo với Văn Việt: “Chúng ta mau đi thôi, bố mẹ vẫn đang chờ.”

Văn Việt lịch sự gật đầu với bọn họ, chuẩn bị đưa tôi rời đi.

Tang Ninh tựa như kinh ngạc, gọi tôi lại: “Hoan Nhan? Không ngờ cô đã về nước. Trông cô bây giờ ngày càng xinh đẹp, tôi suýt chút nữa không nhận ra cô.”

“Đây là bạn trai của cô à? Trông hai người rất đẹp đôi.”

Vừa nói, cô ta vừa lấy ra hai tấm thiệp mời đám cưới, đưa ra trước mặt tôi.

“Tôi và A Thầm sắp kết hôn, người bạn cũ là cô đây đến lúc đó phải nể mặt đến dự hôn lễ của chúng tôi đó.”

Tôi cố gắng giữ gìn sự tôn nghiêm của mình, cố làm ra vẻ không quan tâm nhận lấy thiệp mời: “Được, nhất định tôi sẽ tới.”

Sau đó mỉm cười chào tạm biệt bọn họ.

Từ đầu đến cuối, Tạ Thầm đều không nói một câu, giống như người vô hình vậy.

Cho đến khi tôi và Văn Việt bước vào thang máy, lúc cửa đóng lại, ánh mắt Tạ Thầm vững vàng khóa chặt ở trên người tôi.

Trái tim tôi lỡ nhịp, nép người trốn vào góc chết không thể nhìn thấy.

“Nhan Nhan, sao vậy?”

Tôi lắc đầu khó chịu, nhưng trong lòng vẫn còn quanh quẩn cảm giác bất an.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.