Lúc mở mắt, tôi đã nằm ở trên giường bệnh.
Kinh Thời Khiêm đưa lưng về phía tôi, đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Thấy tôi tỉnh, hắn cúp máy, vội vàng đi tới.
“Thế nào, còn khó chịu không?”
Hắn nâng tay muốn chạm vào trán tôi, lại bị tôi tránh thoát.
Ý tứ quan tâm chưa hề đạt tới đáy mắt.
Giờ phút này, hắn là đang lo lắng cho tôi, hay là đang lo lắng cho quả thận trong người tôi?
Đời trước, khi nhớ tới việc hắn từng bảo vệ tôi nên tôi cũng tưởng hắn có hảo cảm với tôi, cho nên mỗi tuần đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi.
Bây giờ nghĩ lại, sự để ý của hắn chỉ đặt trên cái quả thận trong người tôi có khỏe hay không, có còn phù hợp với bạch nguyệt quang của hắn hay không mà thôi.
Kinh Thời Khiêm xấu hổ thu tay lại, nói một số tình huống cơ bản của tôi.
Cùng với tình hình lúc hắn tìm thấy tôi.
Tôi nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn.
“Anh cứu tôi?”
Kinh Thời Khiêm dừng một lúc, gật đầu.
Mẹ khiếp, gật cái con khỉ, đời trước thì trộm thận của tôi, đời này thì nhận vơ cả ơn cứu mạng.
Tôi cố nén cảm giác kinh tởm. “Xung quanh tôi không có người nào khác sao?”
“Chỉ có cô và tài xế lái xe bán tải.”
Không thể nào.
Vậy Kinh Thời Niên đâu?
Tôi lo lắng xốc chăn lên muốn đứng dậy, lại bị Kinh Thời Khiêm cản lại.
“Cô bị gãy xương đùi, tạm thời không thể đi lại.”
“Cút ra!”
Kinh Thời Khiêm cau mày, cưỡng ép đè tôi lên giường bệnh.
“Đừng làm loạn nữa, thân thể này cũng không phải chỉ của mình cô, phải chăm sóc cho tốt vào.”
Cô mẹ nhà anh!
Cơ thể của tôi là của mình tôi, muốn quả thận này của tôi hả? Về mà mơ đi.
_____
Nhân lúc Kinh Thời Khiêm tới công ty, tôi liền hỏi cô y tá mượn cái xe lăn, nhân tiện hỏi luôn danh sách người bị thương bởi sự cố đó.
Sau khi dò qua một lượt, cô y tá đột nhiên nhớ tới có một người bệnh bị thương nghiêm trọng được đưa vào cùng một thời điểm với tôi.
Tôi đi tới phòng bệnh mà cô y tá đó nói.
Vừa mới tới gần phòng bệnh, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc.
Là bố mẹ chồng tôi.
“Lần này Thời Niên bị thương thành như vậy, cũng không biết có qua khỏi hay không nữa.”
Bố chồng thở dài.
Mẹ chồng bĩu môn, trong mắt tràn ngập ghét bỏ.
“Còn không phải là do nó xui xẻo à, c.hế.t quách đi đỡ gây họa cho chúng ta.”
“Đại sư nói, nó là con quỷ đòi nợ, là đồ sao chổi, có thể sống hay không thì phải nhìn mệnh của nó.”
Nói xong, hai người cũng không quay đầu lại, đi vào thang máy rời đi luôn.
Vứt bỏ Kinh Thời Niên bị thương đầy mình ở lại phòng bệnh.
Tôi lẳng lặng đứng ở trong góc lắng nghe, trong ngực âm ỉ đau, dần dần lan ra cả toàn thân.
Tôi nhớ tới những gì trong cuốn tiểu thuyết nói về thân thế của Kinh Thời Niên.
Anh và Kinh Thời Khiêm vốn là anh em sinh đôi.
Nhưng chỉ vì một câu nói của một gã đại sư dỏm: “Đứa trẻ này là tang môn tinh đầu thai xuống trần, sẽ mang tới họa lớn cho gia đình, tan nhà nát cửa, ngày ngày gian nan.”
Cho nên, từ lúc còn là một đứa trẻ còn nằm trong nôi, Kinh Thời Niên đã bị ném tới nông thôn, sống cùng với bảo mẫu.
Nhưng bảo mẫu kia tâm tính không ngay, cố ý tư nuốt tiền nuôi dưỡng anh, ngứa tay ngứa mỏ lại lôi anh ra chịu tội.
Suốt mười năm, bố mẹ Kinh Thời Niên chưa từng nhìn mặt anh lấy một lần.
Năm anh mười tuổi, Kinh Thời Niên biết được thân thế của mình, muốn giống như những đứa trẻ khác, có được sự yêu thương của bố mẹ.
Vì để chứng minh mình là một bé ngoan rất hiểu chuyện, anh viết một lá thư, còn kèm theo cả giấy khen mà trường tặng để làm quà mang đi gặp bọn họ.
Quần áo mới mà anh đã phải vất vả chịu đòn nặng mới đổi lấy được, che đi cả người đầy vết thương.
Kết quả khi bọn họ nhìn thấy Kinh Thời Niên, vẻ mặt đầu tiên không phải là vui mừng mà là sợ hãi và bài xích.
Bọn họ chẳng những ôm chặt Kinh Thời Khiêm ăn mặc xinh đẹp chỉnh tề vào trong ngực mà còn thốt ra những lời lẽ độc ác đuổi Kinh Thời Niên đi.
“Sao lại chạy được về đây rồi, bọn tao không phải bố mẹ của mày, đừng tới đây nữa, xui xẻo lắm.”
Kinh Thời Niên cứ như vậy mà lại bị vứt bỏ một lần nữa.
Lòng tôi đau tới mức khó mà hô hấp, tôi không thể tưởng tượng được anh đã chịu bao nhiêu cay đắng mới đi được tới ngày hôm nay.
Kinh Thời Niên nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, nghe tiếng thít thở khó khăn của anh cũng có thể biết được anh đang đau tới mức nào.
Băng gạc phía sau lưng anh có máu loãng chảy ra, nhìn vừa đáng sợ vừa dữ tợn.
Trong giây phút ô tô nổ mạnh, anh đã ôm chặt tôi ở trong lòng.
Lúc đau tới nỗi sắp hôn mê, anh vẫn còn trấn an tôi: “Đừng sợ.”
Nước mắt tôi chảy ra, tôi cắn môi dưới, khóc không thành tiếng.
Ngốc quá, sao lại cứu tôi chứ, một người tốt như anh sao phải sống như vậy chứ.
Ngay khi tôi khóc tới hai mắt mơ hồ, Kinh Thời Niên liền tỉnh lại. Anh nâng cái tay bị bọc thành cái bánh trưng của mình lên đặt ở trên lưng tôi.
“Đừng khóc.”
Thanh âm yếu ớt vô lực, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự đau lòng.
Tôi càng muốn khóc hơn.
“Còn khóc nữa thì anh hôn em.”
Anh còn tưởng là tôi vẫn còn ghét anh, cho nên muốn dùng cách này để uy hiếp tôi.
Tôi đẩy xe lăn tới, cúi người hôn lên má anh.
Lông mi Kinh Thời Niên run run, giống như con bướm vỗ cánh. Trong lúc nhất thời, anh không nói được gì, bên tai lại đỏ lên khác thường.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
Trong thanh âm khàn khàn của Kinh Thời Niên để lộ ra một tia nghiêm túc, trong mắt lại toàn là sự điên cuồng bỏng cháy.
“Em biết, trước kia là em không nhìn thấy rõ được trái tim của mình, sau này em sẽ yêu anh thật nhiều, em sẽ là gia đình của anh.”
Ánh mắt Kinh Thời Niên sáng như đuốc, giống như muốn hút cả người tôi vào mắt anh.
“Em nhìn cho rõ, anh là Kinh Thời Niên, không phải Kinh Thời Khiêm.”
“Em biết, anh là Kinh Thời Niên, người em thích là Kinh Thời Niên.”
Hô hấp của anh dồn dập, miệng vết thương ở sau lưng lại nứt ra.
“Anh đừng kích động!”
Tôi không hề nghi ngờ, nếu giờ phút này anh mà cử động được thì chắc chắn sẽ đè tôi lên giường làm ch.ế.t tôi.
Tôi nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ, xử lý miệng vết thương cho anh.
Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào người tôi, không dám dời mắt dù chỉ một chút, dường như là chỉ sợ dời đi một chút thôi là tôi sẽ lập tức biến mất.
Thời gian ở bệnh viện dưỡng bệnh, tôi luôn lén mang cơm mà Kinh Thời Khiêm sai người đưa cho tôi mang tới cho Kinh Thời Niên ăn.
Tôi ngang nhiên đòi hỏi, có cái gì ngon, có cái gì bổ, tôi đều sẽ bảo hắn làm cho tôi hai phần.
Kinh Thời Khiêm vì một quả thận khỏe mạnh của ánh trăng sáng mà không dám ý kiến.
Cuối cùng, tôi cũng nhịn không được chọc Kinh Thời Niên:
“Em dùng tiền của ông chồng hờ kia nuôi anh đó.”
Anh lại tức giận vô cùng bóp lấy miệng tôi, giống như muốn cùng sống cùng c.hế.t với tôi.
“Không cho phép gọi hắn như vậy.”
Trong thời gian đó, tôi cũng tìm người tra xét chứng cứ kết hôn của tôi và Kinh Thời Khiêm.
Căn bản là không hề có hiệu lực pháp lý.
Thế mà hắn dám dùng giấy tờ giả lừa gạt tôi.
Chút cảm giác áy náy cuối cùng mà tôi dành cho hắn rốt cuộc cũng biến mất không còn chút nào.
Tính tính thời gian, tháng sau chính là lúc Kinh Thời Khiêm gạt tôi hiến thận. Trách không được gần đây liên tiếp có bác sĩ tới kiểm tra tình hình thân thể tôi.
Có điều lúc này tôi không còn là con nai con đợi làm thịt nữa rồi, tôi sẽ không để mình ch.ế.t thê thảm như vậy nữa.
Tôi âm thầm sưu tập đầy đủ chứng cứ Kinh Thời Khiêm làm “bậy” rồi gửi nặc danh cho mẹ hắn.
Mỗi một bá đạo tổng tài đều sẽ có một vật cản cản trở hắn tới với nữ chính.
Mà mẹ của hắn, sẽ là người đảm đương vai diễn này hoàn hảo nhất.
Trước đó cũng chính bà ta đã chia rẽ Kinh Thời Khiêm và nữ chính Hứa Nặc.
Bà ta cho rằng loại người xuất thân ti tiện như Hứa Nặc thì không xứng bước vào cánh cửa hào môn, cho nên liền trăm phương ngàn kế cản trở hai người ở bên nhau.
Bà ta dùng 1 vạn để mua chuộc Hứa Nặc vĩnh viễn không thể đặt chân tới thành phố này nữa.
Nhưng mà ba năm qua đi, Hứa Nặc rốt cuộc cũng kéo thân thể đầy bệnh tật tới tìm Kinh Thời Khiêm xin giúp đỡ.
Kinh Thời Khiêm đương nhiên sẽ giúp cô ta vô điều kiện.
Hai người liên hợp thiết kế bẫy hạm hại tôi.
Mẹ của Kinh Thời Khiêm hận Hứa Nặc tới tận xương tủy, tôi chỉ là lợi dụng vào điểm này mà thôi.
Tôi ra đòn phủ đầu trước, làm bộ như người bị hại không thể chịu đựng được nữa, cầm ảnh chụp Kinh Thời Khiêm ngoại tình… đi tìm bà ta.
“Mẹ, đây là chuyện gì? Sao Thời Khiêm lại ôm cô gái này?”
Vẻ mặt tôi tràn đầy khiếp sợ, như là một người vợ đáng thương không hề biết ông chồng của mình đã làm ra chuyện gì ở bên ngoài vậy.
Mẹ chồng nắm chặt tấm ảnh, trong mắt lộ ra hận ý.
Tôi khóc lóc sướt mướt.
“Mẹ, bọn họ đều nói người Thời Khiêm yêu là Hứa Nặc, ở bên con chỉ là bất đắc dĩ, thật sự là vậy sao?”
Mẹ chồng vỗ bàn.
“Nói linh tinh, nhà họ Kinh chúng ta chỉ có một đứa con dâu là con, để mẹ xem ai dám ăn nói xằng bậy.”
Chậc, ai cần chứ, tôi ở trong lòng liên tục chửi bậy, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút gì.
Mẹ chồng nhìn thấy đằng sau ảnh chụp còn có một hàng chữ, giận tới đập bàn.
… Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
“Con tiện nhân này, đáng ra mẹ không nên để nó thoát mới đúng.”
Bố chồng tôi cả đời phong lưu, tiểu tam tiểu tứ ông ta nuôi ở bên ngoài không ít lần tới cửa nháo loạn.
Một đám người lời lẽ chính đáng gào lên: Yêu không phân biệt thứ tự tới trước tới sau, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
Mà mẹ chồng tôi, đối với hai chữ “tiểu tam” này, phải nói là căm hận tới tận xương tủy.