Kinh Thời Niên nắm lấy cổ tay tôi giơ lên cao, mạnh mẽ ép tôi lên tường. Anh nhìn tôi từ trên cao, đồng tử đen tối giống như lỗ đen vũ trụ muốn hút tôi vào trong.
“Bảo bối, có nhớ anh không?”
Tôi giãy giụa.
“Buông ra, tôi không nhớ anh một chút nào hết.”
Anh vẫn tự lẩm bẩm: “Anh rất nhớ em.”
“Em không biết lúc anh nhìn thấy Kinh Thời Khiêm ôm eo em, anh đã muốn gi.ế.t anh ta cỡ nào đâu.”
Lòng tôi run lên.
“Nếu anh là thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Kinh, có phải em sẽ nhìn anh nhiều thêm một chút không.”
Anh nâng tay vuốt ve khuôn mặt tôi nỉ non.
Đột nhiên, thanh âm anh trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
“Anh ta chạm vào em?”
Anh dùng tay vân vê vệt hồng trên cổ tôi.
Tôi không khỏi rùng mình.
Ngày hôm qua cổ tôi bị côn trùng cắn nên hơi đỏ lên, thoạt nhìn rất giống dấu hôn.
Vì muốn làm anh hoàn toàn hết hy vọng, tôi đâm lao đành phải theo lao, gật đầu.
Tôi nghĩ là anh sẽ buông tay, không nghĩ tới anh liền phát điên ngay lúc này.
Kinh Thời Niên cúi đầu hung hăng cắn lên vết đỏ trên cổ tôi. Đau tới mức tôi run lên, trong mắt ngập nước mắt.
“Đau, Kinh Thời Niên, anh là chó sao?! Mau nhả ra, đây không phải anh ta cắn, là muỗi cắn được chưa.”
Tôi chỉ có thể thầm cắn răng biểu đạt sự bất mãn của mình.
Kinh Thời Niên chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng anh có vệt máu, nhìn qua càng thêm điên cuồng giống kẻ thần kinh.
“Chó cũng chỉ có một chủ, bị một con chó điên như anh nhắm rồi, cả đời này em cũng chỉ có thể là người của anh.”
Anh nhìn tôi, gằn từng chữ một.
“Nếu anh ta dám chạm vào em, anh sẽ g iế.t anh ta, sau đó sẽ nhốt em lại, để em chỉ có thể yêu một mình anh.”
Nghe lời nói của anh, tôi sợ hãi rụt cổ lại.
Lúc này, ở cửa truyền tới tiếng của Kinh Thời Khiêm. Tôi nhớ lúc bị Kinh Thời Niên kéo vào, anh không có khóa cửa. Tôi sợ tới mức vội vàng nâng tay muốn chốt cửa lại.
Kinh Thời Niên lại đè tay tôi ở trên tường, năm ngón tay đan xen chặt chẽ với bàn tay của tôi.
“Bé ngoan, nói yêu anh, không thì anh sẽ hôn em ngay trước mặt Kinh Thời Khiêm.”
Tiếng bước chân của Kinh Thời Khiêm càng lúc càng gần. Tôi gấp tới mức sắp khóc.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Em yêu anh.”
Kinh Thời Niên cười khẽ, trong nháy mắt khi định hung hăng hôn xuống cổ tôi, tay nắm cửa liền bị đè xuống.
“Anh ơi, mau giúp em cái này với.”
Em họ của Kinh Thời Khiêm bỗng xuất hiện ôm lấy cánh tay của hắn, nhõng nhẽo đòi kéo hắn đi bằng được.
Tim tôi thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi họng.
Trong chớp mắt khi Kinh Thời Niên buông tay ra, tôi thở dốc một trận, giống như con cá mắc cạn sắp chết trên bờ biển.
Tôi giơ tay tát Kinh Thời Niên một cái, bàn tay khẽ run rẩy.
“Đồ khốn.”
Hốc mắt tôi chua xót.
Một bên mặt của Kinh Thời Niên hiện lên dấu tay năm ngón màu hồng rất rõ, thế mà anh còn dịu dàng xoa tay tôi, hỏi: “Có đau không?”
Anh không thèm để ý tới việc tôi đánh anh.
“Lần sau muốn đánh thì đừng dùng tay có được không, anh sẽ đau lòng.”
Anh hôn lên lòng bàn tay tôi.
Tên điên.
“Đừng khiến tôi ghê tởm anh.”
Tôi đẩy anh ra, chạy ra ngoài.
Lúc xuống lầu không để ý, tôi thiếu chút nữa bị một đứa trẻ xô ngã.
Lúc này, một đôi tay có lực ôm lấy vai trái tôi, sau đó cánh tay phải bị người nắm chặt.
Kinh Thời Niên và Kinh Thời Khiêm đồng thời đỡ được tôi.
Hai người đối diện nhau, có một loại cảm giác đối chọi gay gắt.
“Vợ của tôi tôi sẽ chăm sóc, không phiền tới cậu.”
Kinh Thời Khiêm kéo tôi vào lòng, mở miệng trước.
Kinh Thời Niên buông tay ra, bàn tay rủ xuống liền nắm chặt thành quyền.
“Ồ, tôi thấy chưa chắc đâu.”
Kinh Thời Niên trả lời một câu ba phải, kiểu sao cũng được, làm cho phía sau lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Một bữa cơm mà lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Cơm còn chưa ăn xong, Kinh Thời Khiêm đã bị một cuộc điện thoại vội vàng kéo đi. Hắn vội tới mức áo khoác cũng quên cầm theo.
Nhân lúc Kinh Thời Niên không mấy chú ý, tôi liền lái xe chạy ra khỏi trạch viện.
Trên đường về, tôi nhận được điện thoại của hội chị em.
“Y Y, cô mau đọc tin nhắn tôi gửi đi, chồng cô có phụ nữ bên ngoài.”
Đầu tôi ong một cái.
Cô ấy gửi cho tôi một đoạn video. Trong video, Kinh Thời Khiêm ôm một cô gái chạy như điên trên đường lớn. Sốt ruột tới mức băng qua mấy cái đèn đỏ, còn không ngừng hôn nhẹ trấn an người trong lòng.
Thì ra, hắn cũng có lúc dịu dàng như vậy sao.
Đang lúc thất thần, đột nhiên một chiếc xe bán tải lao tới. Tôi vội đánh tay lái, nhưng vẫn không thể tránh được sự cố xảy ra.
“Rầm” một tiếng.
Đầu tôi nặng nề đập lên kính thủy tinh.
Tôi dùng chút ý thức còn sót lại cuối cùng gọi vào số điện thoại mình liên hệ gần đây nhất.
Điện thoại vang lên khoảng mấy giây, Kinh Thời Khiêm mới nghe máy.
“Anh Thời Khiêm, em sợ quá, anh đừng đi…”
Thanh âm mềm mại truyền tới từ bên kia điện thoại. Không đợi tôi mở miệng cầu cứu, điện thoại đã vô tình cúp luôn.
Ngay khi ý thức của tôi tiêu tán tới hầu như không còn gì nữa. Trong đầu tôi đột nhiên lướt qua một đoạn ký ức.
Thì ra, tôi là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết ngược tâm ngược thân, là vật hy sinh của nam nữ chính.
Sứ mệnh của tôi là phụ trợ cho đoạn tình cảm của nam nữ chính càng thêm kiên cố. Cuối cùng bọn họ sẽ tuyên bố chỉ cần có tình yêu thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Nam chủ Kinh Thời Khiêm kết hôn giả với tôi.
Từ đầu tới cuối, hắn liên hợp với nữ chính lừa gạt tôi, lừa tôi hiến thận.
Cuối cùng, nữ chính chiếm được thận của tôi, có được sinh mạng mới, thu được tình yêu vĩnh cứu, cùng với nam chính sống cuộc đời hoàn mỹ tốt đẹp.
Mà tôi thì lại nằm ở trên giường phẫu thuật lạnh như băng kia, bởi vì bác sĩ không để ý tới mà vong mạng.
Cái cảm giác mổ bụng giày xéo kia, suốt đời tôi cũng không thể quên được.
Khi tất cả mọi người đều ủng hộ tình yêu của nam nữ chính.
Thì chỉ có một người ôm thi thể tôi, khóc tới đỏ ngầu cả hai mắt.
Tôi không chịu được nhất chính là việc trái với đạo đức hôn nhân, không chỉ một lần nói ra lời nói ác độc với Kinh Thời Niên.
Nói tôi chán ghét anh tới thế nào, cách xa anh vạn dặm, nhưng từ đầu tới cuối, anh đều chỉ yêu một mình tôi.
Kinh Thời Niên ôm thi thể của tôi ngồi ba ngày ba đêm. Anh trìu mến dùng má cọ xát cái trán không chút độ ấm của tôi.
“Bé ngoan, sao mặt em lại trắng như vậy, có phải lạnh hay không. Đừng sợ, anh ôm em em sẽ không lạnh nữa, đừng sợ nhé…”
Nói xong, nước mắt anh liền rơi xuống.
Vì để báo thù cho tôi, vào ngày nam nữ chính kết hôn, Kinh Thời Niên đã bắt cóc cả hai. Anh dùng một con dao nhỏ nhúng vào nước ớt bắt đầy dày xéo ở vùng eo của nam nữ chính, cắt ra quả thận của bọn họ.
Đối mặt với lời cầu xin của nam chính, trong ánh mắt của Kinh Thời Niên trống rỗng, như một tên tâm thần gào lên:
“Con đàn bà của mày là bảo bối mày nâng trong lòng bàn tay, vậy Y Y của tao thì không phải sao?”
Nam nữ chính lập tức dập đầu thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Có điều Kinh Thời Niên cũng không có buông tha cho bọn họ.
Bọn họ bị tra tấn tới c.hế.t.
“Bé ngoan đừng sợ, anh tới với em đây.”
Kinh Thời Niên uống thuốc, tự sát ngay bên thi thể của tôi.
Bởi vì Kinh Thời Niên đi lệch hướng, làm cho cốt truyện hỗn loạn, nam nữ chính lập tức bay màu.
Vì thế, kịch bản mới reset lại từ đầu.
Tôi vừa mới nhớ tới đoạn tôi biết được chân tướng nên chán ghét vứt bỏ Kinh Thời Niên.
Ý thức trở lại, tôi giống như nằm mơ một giấc mơ vừa dài vừa đáng sợ. Thanh âm ù ù bên tai từ xa tới gần, kích thích khiến đầu tôi đau như muốn nứt ra.
Trước mắt toàn là máu, một mảnh đỏ sậm, trước mặt mơ hồ không rõ.
Tôi mệt quá, thật muốn ngủ một giấc.
Kinh Thời Niên, là em quá ngu ngốc, không nhìn ra được tình yêu của anh, làm tổn thương anh rồi. Anh có nguyện ý cho em một cơ hội nữa không?
Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy người đàn ông yêu tôi như mạng kia chạy tới.
Kinh Thời Niên dùng gạch đập nát cửa kính xe, không để ý tới bàn tay đã ghim đầy mảnh nhỏ. Mắt anh đỏ ngầu, thanh âm phát run.
“Bé ngoan, đừng sợ, anh sẽ cứu em ra ngay, xin em đừng ngủ mà, nhìn anh đi.”
Thanh âm của Kinh Thời Niên gần như là đang cầu xin tôi. Tôi cũng muốn nhìn anh nhiều thêm một cái, nhưng mà mí mắt nặng quá.
Anh dùng bàn tay đầy máu run rẩy sờ lên má tôi, đem tôi kéo ra khỏi xe.
“Ầm” một tiếng.