Chồng Hờ

Chương 3



Chương 3:

Nửa tháng sau.

Ông lão gọi tôi về nhà ăn tối.

Lần gặp lại, trông ông đã khá hơn nhiều. Bây giờ ông có thể đi lại được, nhưng tôi vẫn nhớ lần trước người ta bảo ông sắp không qua khỏi. Chẳng lẽ đây là chiêu trò để ép Chu Vạn cưới?

Nhìn ông lão đang tức đến nỗi gọi người lôi Chu Vạn từ Phật đường xuống, tôi nghĩ chắc sức khỏe ông không tệ như đã đồn.

Ông lão chống gậy ngồi lên sô pha, nghiêm giọng gọi tên đầy đủ của tôi: “Hạ Chỉ.”

Chà, ai mà gọi cả họ tên đầy đủ của mình thì hẳn chẳng có gì tốt đẹp. Ở Hạ gia, cứ mỗi lần mẹ kế gọi tôi đầy đủ tên, là y như rằng sẽ có rắc rối. Khi thì bị Hà Tuyết la mắng, khi thì Hạ Lan kiếm cớ trêu ghẹo, hoặc tệ hơn là bà ấy sẽ bắt ai đó đến quấy rầy tôi sau khi thua bạc.

Còn ba tôi thì quanh năm chỉ lo buôn bán, để mặc mẹ kế cai quản mọi chuyện trong nhà. Tôi có phàn nàn thế nào cũng vô ích.

Tôi lập tức cung kính bước tới: “Ông nội, có chuyện gì ạ?”

“Con đã quên lời ta dặn rồi phải không?” Ông khẽ ho, nhưng khí chất cao quý của ông vẫn khiến người đối diện không dám coi thường.

Tôi gật đầu lia lịa: “Con không quên ạ. Thời gian qua con bận quá nên có hơi lơ là. Từ nay con sẽ cố gắng vun đắp tình cảm với Chu Vạn ạ.”

Đúng lúc ấy, có người đến báo Chu Vạn đã xuống núi. Ông lão chậm rãi đứng dậy, nói thêm: “Nhớ kỹ, con không phải là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hạ đâu. Nếu không làm tốt…”

“Con có thể làm được!” Tôi vội vàng cam kết, lòng thầm nghĩ: kiếm được Thần Tài như Chu Vạn thì tội gì mà bỏ lỡ chứ!

Chu Vạn bước vào phòng khách, thấy không có ai, liền định quay lại Phật đường. Tôi nhanh chóng chạy tới, túm lấy cánh tay anh.

Sức nóng từ người anh truyền đến đầu ngón tay tôi. Trời ơi, khuôn mặt này mà không bước chân vào showbiz thì thật uổng!

“Bây giờ anh xuống núi rồi, sao không ăn cơm trước đã? Dì đã nấu xong rồi, để lãng phí thức ăn thì không tốt đâu!”

Nghe đến lãng phí, Chu Vạn khựng lại. Rõ ràng tín đồ như anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Nhưng anh nhìn tôi một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi: “Bà Chu, em sờ tôi đủ chưa?”

Tôi giật mình, vội vàng rút tay lại: “Xin lỗi, xin lỗi.” Dù tay tôi rất muốn níu lâu thêm một chút, nhưng tốt nhất là không nên chọc giận Thần Tài.

Suốt bữa cơm, Chu Vạn không nói một lời, còn tôi thì cũng chẳng dám ho he.

Sau khi ăn xong, Chu Vạn đứng dậy định quay lại Phật đường thì đột nhiên loạng choạng. Tôi nhanh chóng lao tới đỡ anh.

“Em… em đánh thuốc mê tôi à?”

Tôi: “???”

Nhìn gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp của anh, tôi chợt nhớ ra lời ông lão nói trước khi đi. Không thể nào, chính ông ấy bỏ thuốc!

Cái nồi này to quá, tôi không gánh nổi đâu!

Đột nhiên, Chu Vạn, người vừa rồi còn cứng như tượng, lại ngã vào người tôi, tựa đầu vào vai tôi và lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không thể nghe rõ.

Trong biệt thự rộng lớn, tất cả người hầu đột nhiên biến mất, dù tôi có hét thế nào cũng không có ai ra giúp đỡ.

Cuối cùng tôi cũng đưa được Chu Vạn về phòng, thở hổn hển vì kiệt sức, nhưng giây tiếp theo anh ấy đã ném tôi xuống giường.

“Chỉ Chỉ.”

Chu Vạn lẩm bẩm: “Tôi thích…”

Chưa kịp nghe xong những lời anh thì thầm, tôi đã cảm thấy ý thức của mình cũng mơ hồ, có lẽ là do bữa tối tôi ăn ít hơn nên bây giờ tác dụng của thuốc mới phát huy tác dụng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.