Chồng Hờ

Ly hôn



Chương 4: Ly hôn

Mọi thứ sau đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát…

Khi trời gần rạng sáng hôm sau, tôi vội thu dọn đồ đạc và bỏ chạy trong khi Chu Vạn vẫn còn ngủ. Tôi không dám chờ anh tỉnh lại, sợ anh sẽ tìm tôi tính sổ.

Vừa trở lại địa điểm quay phim, tôi thấy chị Trương, người đại diện của tôi, đang ngồi trên xe RV đợi sẵn. Ánh mắt cô ấy nhanh chóng dừng lại ở cổ tôi, khiến tôi vô thức kéo cổ áo lên, cố gắng che giấu.

“Chị, sao chị lại ở đây?” Tôi hỏi nhỏ. Cô ấy bận trăm công ngàn việc, sao lại dành thời gian quan tâm đến một kẻ chẳng ra gì như tôi? Hay mẹ kế tôi không muốn tôi gả vào nhà Chu, nên cố tình gây rắc rối?

“Hạ Chỉ, đừng gây thêm bất kỳ scandal nào. Công ty muốn cô hợp tác với CP hàng đầu, Phù Lan. Cố mà làm thân với anh ta trong chương trình.” Chị Trương ra lệnh.

Trời ơi, tôi lấy cái gì để cạnh tranh với Phù Lan? Như thế chẳng khác nào bảo tôi tự đi vào chỗ chết!

“Mạng của công nhân không phải mạng à, còn bắt em leo thang bằng dây thừng gai nữa!” Tôi thầm than.

“Chị Trương, em đảm bảo sẽ không gây rắc rối. Nhưng sau chương trình tạp kỹ này, em có thể đi diễn được không? Em chỉ muốn diễn xuất thôi.”

“Chuyện đó để sau.” Cô ấy đứng dậy, rời đi, bỏ lại tôi với một núi lo âu.

Chương trình tạp kỹ về tình yêu mà tôi tham gia phát sóng, và CP của tôi với Phù Lan nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi. Cư dân mạng tung hô hết đợt này đến đợt khác, và không biết từ đâu, chúng tôi lại trở thành CP được yêu thích nhất. Tôi đóng vai thỏ trắng ngây thơ, còn Phù Lan là thiếu gia cao quý, lạnh lùng.

Tôi thậm chí nghi ngờ công ty đã mua Hot Search, chứ sao CP “ác độc” này lại đoạt giải được?

Chu Vạn có nói anh không ngại việc tôi đóng phim, nhưng tôi vẫn muốn giải thích cho rõ. Tuy nhiên, anh ấy không thèm nghe điện thoại của tôi.

Có chút áy náy, tôi lo sợ rằng sự cố hôm đó đã khiến anh tức giận…

Trong giờ nghỉ, tôi quyết định về nhà. Khi bước vào, điều bất ngờ đầu tiên là thấy Chu Vạn, người thường ở Phật đường nhỏ, giờ lại ngồi trong phòng khách.

Tôi khựng lại, tay vẫn cầm túi, nhìn anh với chút sợ hãi. Nhưng anh ấy lên tiếng trước: “Em về rồi à?”

Tôi gật đầu, cẩn thận ngồi xuống sofa. Chu Vạn lấy ra một tờ giấy và đặt nó trước mặt tôi.

“Anh đã ký giấy ly hôn, để tránh chuyện như tối hôm đó xảy ra lần nữa. Nhưng trước mắt, chúng ta vẫn giả vờ là vợ chồng trước công chúng.”

“Chuyện tối hôm đó, anh biết là do ông nội bỏ thuốc vào đồ ăn, nhưng anh cũng có lỗi trong chuyện này.”

“Anh sẽ bồi thường thêm 300 triệu tệ, và giúp em chấm dứt hợp đồng với Hoàn Cát. Anh sẽ nhờ luật sư làm thủ tục.”

Tôi: “!?”

Thật không thể tin được! Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Chu Vạn và tôi đã ly hôn, nhưng trước công chúng, chúng tôi vẫn đóng vai một cặp vợ chồng. Tôi đã hứa sẽ tiếp tục “diễn” như trước, và Chu Vạn vẫn giữ lời hứa trả tôi hai triệu mỗi tháng. Dường như anh ấy không muốn gặp tôi, và thậm chí khi tôi về nhà, chúng tôi cũng ít khi chạm mặt nhau. Vì vậy, tôi ổn định sự nghiệp trong làng giải trí, ít về nhà hơn hẳn.

Sau khi chương trình tạp kỹ *Tình yêu* kết thúc, lượng người theo dõi tôi trên Weibo tăng vọt thêm năm triệu. Từ một nghệ sĩ tuyến mười tám, tôi đã trở thành một nữ nghệ sĩ hạng ba. Lời mời từ các chương trình tạp kỹ dồn dập kéo đến, tiền dường như đang bay về phía tôi.

Trong bữa tiệc mừng công, Phù Lan – người đang ghép CP với tôi – nâng ly chúc mừng: “Chỉ Chỉ, rất vui được gặp em, chúng ta cùng uống một ly nhé.”

Tôi biết khả năng uống rượu của mình có hạn, nhưng với tư cách là người mới, tôi không thể từ chối, nên đành uống cạn. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn vươn tới giật lấy ly rượu của tôi: “Xin lỗi, vợ tôi không giỏi uống rượu, ly này tôi uống thay cô ấy.”

Tôi quay lại, bất ngờ nhận ra đó là Chu Vạn. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là nhà sản xuất thường hống hách, nay lại chạy đến trước mặt anh ta như một con cún ngoan: “Chu tiên sinh, sao anh lại đến đây? Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ ra đón anh.”

Tôi bắt đầu cảm thấy say, cơ thể loạng choạng, nhưng đôi tay mạnh mẽ của Chu Vạn đã nhanh chóng ôm lấy tôi, rồi nâng tôi lên. Anh ấy bình tĩnh nói với mọi người: “Mọi người cứ chơi vui vẻ, tính tiền vào tài khoản của tôi.” Sau đó anh bế tôi ra khỏi bữa tiệc.

Chu Vạn không phải kiểu người thích tiệc tùng, vậy sao anh ấy lại đến? Hay là anh có anh trai sinh đôi mà tôi không biết?

Tôi nằm trong vòng tay anh, cười khúc khích, nghĩ rằng có lẽ anh ấy đến đây vì tôi. Nhưng khi nhớ đến chuyện ly hôn, tôi cố vùng vẫy muốn xuống, thì anh nhẹ nhàng vỗ về: “Chỉ Chỉ, đừng động.”

Sự thay đổi của Chu Vạn làm tôi không dám phản kháng, chỉ biết để mặc anh ôm tôi rời đi. Anh đưa tôi đến phòng tổng thống của khách sạn thuộc Tập đoàn Chu gia. Sau khi đặt tôi lên giường, anh vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Trong tình huống này, ở chung phòng với anh khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi rón rén đến cửa định lẻn đi thì bất ngờ bị bế ngược trở lại.

Mái tóc đen ngắn của Chu Vạn còn ướt, những giọt nước lăn dài trên má rồi chảy xuống cổ áo sơ mi trắng của anh. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao em lại chạy?”

Anh đặt tôi xuống giường lần nữa, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ Chỉ, ít nhất anh đã cứu em. Anh giống như sói dữ lắm sao?”

Cánh tay của anh chạm vào tôi, cơ thể anh dường như nóng dần lên, có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng chỉ trong chốc lát, Chu Vạn đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi: “Từ Nhan, đến khách sạn dưới Chu thị ngay.”

Từ Nhan là bác sĩ riêng của Chu Vạn. Trong khi đợi Từ Nhan đến, tôi nằm ngạt thở trong chăn, chỉ hở ra hai mắt. Chu Vạn ngồi bên cạnh, rót cho tôi một ly nước ấm, giọng anh nghiêm túc: “Sau này đừng uống rượu người khác tùy tiện đưa cho. Giới giải trí rất phức tạp, em phải cẩn thận.”

Tôi bối rối.

Vì sao snh giống như biến thành một người khác, chẳng lẽ là bị lừa đá vào đầu?

Phải chăng anh ấy đã yêu tôi mất rồi?

Trước khi tôi kịp nói lời nào, tiếng chuông cửa vang lên, phá tan bầu không khí im lặng giữa hai chúng tôi.

Chu Vạn mở cửa và Từ Nhan bước vào. Anh ấy tiêm một mũi cho Chu Vạn, dặn dò vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Trong giới giải trí, chuyện đánh thuốc mê không phải là điều gì quá xa lạ. Tôi dần nhận ra rằng Phù Lan đã bỏ thứ đó vào rượu của tôi.

Nhưng may thay, Chu Vạn đã giúp tôi tránh được một kiếp.

Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu chính tôi là người uống rượu đêm đó.

Phù Lan, anh ta đang nghĩ gì vậy? Sao lại làm thế với tôi?

Trước khi tôi nghĩ ra, mắt tôi đã nặng trĩu, dần chìm vào giấc ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.