Có Không Giữ, Mất Ăn Vạ

Chương 5



Chương 5;

Lúc Kiều Nhạn Thạch lên sân khấu, còn cố ý đeo chiếc cà vạt tôi tặng.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc cà vạt đó, Giang Tiên Anh bóp chặt ly rượu, hắn cố gắng kiềm chế, thong thả bước tới chỗ tôi.

“Cô nói mang cà vạt đi tặng, tặng ai rồi?”

Món đồ giới hạn số lượng, chỉ cần nhìn một cái liền biết.

Chiếc cà vạt Kiều Nhạn Thạch đeo, chính tay tôi đeo cho hắn. Khi hắn định thay chiếc khác, đã bị tôi ngăn lại: “Đeo chiếc này đi, rất hợp với cậu, rất đẹp.”

Kiều Nhạn Thạch ôm lấy eo tôi, tựa cằm vào vai tôi, vui mừng nói: “Chị à, chị thật sự muốn tôi tuyên bố chính thức sao?.”

Giang Tiên Anh nắm lấy tay tôi, hỏi lại tôi thêm một lần nữa: “Tặng cà vạt cho Kiều Nhạn Thạch rồi!?”

“Đúng vậy.”

Hắn đen mặt hỏi tôi: “Cô tặng người đàn ông khác cũng hợp thật đấy.”

Tôi cười khẩy, hờ hững hỏi lại hắn: “Có vấn đề gì sao? Anh có tư cách gì để chất vấn tôi? Chiếc vòng tay anh tặng Lâm Nhất Uyển hôm đó còn đắt hơn chiếc cà vạt này, đồ anh tặng cô ta những năm nay cũng chẳng ít đâu. Không phải là cũng không nói với tôi một tiếng sao?”

“Tôi với Lâm Nhất Uyển là… cô ấy không danh không phận ở bên cạnh tôi hai năm, tôi tặng cô ấy chút đồ thì sao? Cô với Kiều Nhạn Thạch là như thế nào?”

“Anh với Lâm Nhất Uyển như thế nào, thì tôi với Kiều Nhạn Thạch như thế.”

Khi tôi nói xong những lời này, Giang Tiên Anh bóp nát ly rượu vang, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay hắn, máu liền chảy xuống.

Lâm Nhất Uyển sợ hãi nắm lấy tay hắn, gọi một tiếng A Anh, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Tôi thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua đây, đứng tại chỗ tuyên bố: “Tôi với Giang Tiên Anh sẽ không kết hôn, chuyện đính hôn trước đây không tính, sau này mãi mãi không dính dáng gì với nhau!.”

Nghe vậy, cảm hội trường yên lặng như tờ, không ngờ tôi lại nói ra những lời như thế.

Dù sao tôi cũng đã từng vì Giang Tiên Anh mà uống vô số rượu, bị đau dạ dày mà phải vào viện, chỉ vì cầu xin hắn đừng chia tay.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, câu đầu tiên hắn nói là: “Cô có cần phải khiến mình người không ra người, ma không ra ma thế không? Nhìn xem bộ dạng của cô bây giờ giống cái gì, tôi nhìn chỉ thấy phiền!”

Tôi ôm mặt khóc đến tê tái.

Video bị người khác quay được tung lên vòng bạn bè, ai nấy đều nói tôi cả đời này có làm ma cũng bám lấy Gang Tiên Anh, tuyệt đối sẽ không từ hôn.

Bây giờ nghĩ lại, trước kia để bảo vệ chút tình yêu nực cười kia, tôi thật sự đã làm mất chút tự tôn cuối cùng của mình.

Không đáng chút nào.

Lâm Nhất Uyển là người duy nhất vui sướng, cô ta lập tức nhìn về phía Giang Tiên Anh.

Vẻ mặt của Giang Tiên Anh càng đen hơn, có lẽ là không muốn để cho những người ở đây chê cười, hắn lập tức lôi tôi rời khỏi bữa tiệc.

Lâm Nhất Uyển liền kéo cánh tay kia của hắn lại.

Giang Tiên Anh lập tức hất tay cô ta ra, làm cô ta bị ngã ở trên mặt đất, có thể thấy hắn dùng sức không ít.

Lâm Nhất Uyển chưa từng bị đối xử như vậy, cô ta ngồi trên mặt đất khóc nức nở.

Hắn không nhẫn nại nói với cô ta: “Hôm nay em về trước đi.”

Tôi không phản kháng, tôi cũng không muốn ở chốn đông người để người ta chê cười, dù sao lời nên nói cũng đã nói rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.