Có Không Giữ, Mất Ăn Vạ

Chương 6



Chương 6:

Giang Tiên Anh lái xe đưa tôi đến Tương Giang Tiểu Uyển.

Hai năm trước, chúng tôi đã mua nhà cưới ở đây.

Hắn kéo tôi vào nhà, bên trong đã đầy đủ nội thất.

Thiết bị đồ dùng trong nhà đều là chúng tôi cùng nhau chọn.

Tâm trạng tôi rất bình tĩnh, còn Giang Tiên Anh vừa bước vào, đã ném vỡ bình hoa.

Khi mua bình hoa đó, ở cửa hàng đã hết hàng, phải đợi ba tháng mới có hàng, nhưng lúc đó hắn đã gặp Lâm Nhất Uyển rồi. Ngày đi lấy bình hoa, Lâm Nhất Uyển gọi điện bảo cô ta đau bụng.

Hắn lái xe được nửa đường thì bảo tôi xuống xe, tự mình đi lấy bình hoa.

Hắn luôn luôn vì một cuộc gọi của Lâm Nhất Uyển mà vứt tôi lại, sau đấy một mình tôi đi lựa đồ nội thất, cho đến khi căn nhà này được trang hoàng xong.

Hắn không giả vờ nữa, đưa Lâm Nhất Uyển về nhà họ Giang.

Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, ném thêm một bộ đồ ăn bằng gốm sứ nữa cho đến khi sàn nhà đầy mảnh vỡ, gần như toàn bộ đồ thủy tinh trong nhà đã bị hắn ném vỡ.

Lúc này hắn mới bình tĩnh lại được một chút, ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống lên đùi, cúi thấp đầu:

“Cô với hắn bắt đầu từ khi nào?”

Tôi từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt trả lời: “Bây giờ hỏi điều này còn quan trọng sao?”

Hắn không lên tiếng, lấy thuốc ra bắt đầu hút.

“Tôi muốn nghe thử.”

“Hơn nửa năm.”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ ngầu: “Tôi còn nghĩ cô yêu tôi nhiều lắm. Cũng chỉ như thế thôi.”

Tôi cười khẩy, cảm thấy hắn thật không biết xấu hổ mới nói ra được những lời như vậy.

“Bị đối xử tệ bạc hơn một năm, đến cả tôn nghiêm của mình cũng bị ném cho chó ăn, bị người khác coi thường, tôi còn có thể yêu anh sao? Còn anh dựa vào cái gì mà trách tôi, là chính tay anh đẩy tôi cho anh ấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.