Có Không Giữ, Mất Ăn Vạ

Chương 9



Chương 9:
Vừa ra khỏi cửa tôi đã gặp Kiều Nhạn Thạch, người hắn đổ đầy mồ hôi.
Hắn kéo lấy tay tôi rồi nhìn từ trên xuống dưới.
“Tôi không sao.”
Hắn vươn tay ôm tôi thật chặt: “Vừa rồi tôi bị bố mẹ tìm có việc, mới một lúc đã không thấy chị đâu nữa nữa rồi. Chị đã nói chuyện mình với Giang Tiên Anh sẽ hủy hôn, hắn hung hăng lôi chị đi, tôi sợ chị xảy ra chuyện.”
Đúng lúc này Giang Tiên Anh đi ra, một tay lôi Kiều Nhạn Thạch ra rồi đánh vào mặt của hắn.
“Mẹ mày dám đào góc tường tao!”
Kiều Nhạn Thạch nào có yếu thế, trở tay đánh Giang Tiên Anh một cái.
“Là anh không biết quý trọng, bây giờ nói tôi đào góc tường anh, lúc anh với cô gái khác ở bên nhau, có từng suy nghĩ cho cô ấy không?! Anh biết khoảng thời gian đó cô ấy sống khốn khổ tiều tụy như thế nào không? Bây giờ hối hận rồi hả, đáng đời anh.”
Hai người đàn ông cao mét tám mấy đánh nhau trên mặt đất, tôi muốn kéo họ ra nhưng kéo không nổi.
Cuối cùng, bảo vệ phải báo cảnh sát.
Hai người vào đồn cảnh sát mới ngừng lại, sau một hồi giảng giải, cuối cùng cũng được thả ra ngoài.
Lâm Nhất Uyển chạy tới đón Giang Tiên Anh, tôi đỡ Kiều Nhạn Thạch định ra gọi xe.
Giang Tiên Anh vươn tay nắm lấy tay tôi: “Muộn như vậy rồi, cô với cậu ta muốn đi đâu?”
“Liên quan gì tới anh? Tôi muốn đi đâu thì đi đó.” Tôi lạnh lùng hất tay hắn ra.
Trước đây, Lâm Nhất Uyển cũng đêm khuya tìm hắn ra ngoài, lúc đấy bọn họ còn đang mập mờ với nhau.
Tôi hỏi hắn muốn đi đâu, hắn cũng lạnh lùng nói liên quan gì tới tôi, hắn muốn đi đâu thì đi chỗ đấy.
Giang Tiên Anh chạy tới trước mặt tôi với khuôn mặt rất đáng thương, đưa bàn tay bị thương ra.
“Hắn cũng đánh anh, mặt anh cũng bị hắn đánh mấy cái. Còn có tay của anh nữa, bị xước chảy máu hết rồi này, em cũng không thèm nhìn anh một cái.”
“Anh Giang, bạn gái của anh ở phía đằng sau, tìm cô ấy an ủi đi.”
Kiều Nhạn Thạch ôm lấy vai tôi, cười đến vết thương ở khóe miệng đau rát, nhưng hắn vẫn nói: “Còn nữa, bạn gái tôi đương nhiên lo cho tôi rồi, lo cho người ngoài như anh làm cái gì?”
Lâm Nhất Uyển chạy đến bên cạnh nắm lấy tay của hắn: “A Anh, vừa nhìn thấy vết thương của anh, em đã mua thuốc cho anh rồi, em giúp anh bôi thuốc nhé.”
Cũng may Lâm Nhất Uyển quấn lấy hắn, chúng tôi mới có thể suôn sẻ gọi xe.
Đêm đó, tôi sợ Giang Hàm Anh lại tới làm phiền nên đã tới nhà của Kiều Nhạn Thạch.
Tôi lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc cho hắn.
Dùng cồn i ốt khử trùng cho hắn, hắn vui mừng nắm lấy tay tôi: “Chị à, cuối cùng tôi cũng có thể giới thiệu chị với người nhà rồi. Lúc nãy bọn họ tìm tôi là muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.”
“Vậy thì thử đi, biết đâu có người phù hợp hơn tôi.”
Hắn lập tức ôm lấy tôi: “Không ai có thể hợp hơn chị, tôi đã quyết định là chị rồi, chị không thể bỏ tôi được.”
“Được rồi, bôi thuốc đi.”
“Trên người tôi cũng bị thương, chị giúp tôi bôi đi.”
Vừa nói hắn vừa vén áo lên, cơ bụng tám múi bị bầm xanh mấy chỗ.
Tôi giúp hắn bôi thuốc, hắn thở hồng hộc, nắm lấy tay tôi, ngã lên người tôi rồi đột nhiên hôn tôi.
Trước đây hắn còn kiêng dè, mỗi lần hôn hắn đều hỏi tôi có thể hay không, nhưng lần này hắn thẳng thắn hôn.
Đêm đó, tôi chỉ có thể nói, thể lực của người trẻ tuổi quả thực rất khỏe.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.