Công Chúa Ngốc

Cầu thân



Phu quân dáng người thẳng tắp, ta ngược lại có chút chột dạ.

Đúng! Cáo mượn oai hùm, chính là cái từ này.

“Bái kiến Cần vương gia, Cần vương phi.”

Phu quân không cần hành đại lễ, hơi cúi người cũng xem như là đã hành lễ.

Phu quân không cần phải hành lễ, còn ta thì không.

Ta vừa định quỳ xuống dập đầu, phu quân lại vội vàng nâng ta lên.

“Bản Vương cùng Vương Phi, phu thê một thể, tuy rằng là công chúa Chu quốc nhưng cũng là Vương phi của Đại Uyên, lễ này có thể miễn”.

Không… không cần quỳ?

Cái này cũng quá tốt đi! Trách không được Tiểu Đào nói ta là người có phúc khí.

“Cần Vương nói đúng.”

Phụ hoàng hướng về phía phu quân cười, nhưng ông chưa từng cười với ta một tiếng.

“Khánh Dương, ở Đại Uyên tất cả đều tốt chứ?”

Phụ hoàng hỏi ta, nhưng đã rất lâu không có nghe phụ hoàng gọi ta là Kháng Dương, ta có chút bối rối.

“Rất tốt! Ăn được ngủ được, không ai đánh bàn tay, không ai phạt quỳ, cũng không ai mắng nàng là đồ ngốc.”

Phu quân lạnh lùng đáp.

“Đúng, đều rất tốt! Phụ hoàng còn cho con ăn kẹo.”

Nghe ta gọi phụ hoàng, sắc mặt của phụ hoàng ta liền rất không tốt.

Tình thế có chút lúng túng, còn phải nhờ hoàng huynh của ta giải vây, mang theo văn võ bá quan hành lễ với phu quân ta.

Ta cảm thấy lần này phu quân tới đây, hoàn toàn là tới xoi mói.

“Bản Vương cùng Vương Phi, vợ chồng một thể, vì sao không hành lễ với Vương Phi?”

Để hoàng huynh và hoàng tỷ hành lễ với ta?

Ta vội vàng lắc đầu, xua tay, cái này không thể được!

Nhìn vẻ mặt của Hoàng tỷ rất không vui, sắc mặt lạnh lùng.

Hoàng huynh ngược lại là cung kính hướng ta và phu quân hành lễ.

Ta nhanh chóng đỡ hoàng huynh lên.

Thấy hoàng huynh hành lễ với ta, hoàng tỷ, hoàng muội cũng hành lễ một cách miễn cưỡng.

“Bái kiến Cần Vương, Cần Vương Phi.”

Ta muốn đi qua đỡ họ dậy. Phu quân giữ chặt tay của ta, ta không cách nào động đậy.

Ngồi nhìn toàn bộ huynh đệ tỷ muội hướng ta hành lễ.

Nhóm hoàng huynh vừa hành lễ xong, văn võ bá quan, thân vương, quận vương cũng đi theo hành lễ.

Cả người ta đều thấy xấu hổ.

Yến hội bắt đầu.

Ta nhìn chằm chằm vào vũ nữ cung đình.

Điệu nhảy thực sự rất đẹp.

Ta thật vui vẻ ăn những món phu quân đưa cho nên không nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hoàng tỷ đang trừng ta.

Cũng không thấy ánh mắt hứng thú của phu quân nhìn lướt qua hoàng tỷ.

Phụ hoàng liên tục cùng phu quân giới thiệu, nhưng ta nhìn ra được, phu quân rất là qua loa.

Tiết mục khiêu vũ đã kết thúc.

Phu quân không hứng thú lắm, một bên bóc tôm cho ta, một bên nói.

Nhảy không đẹp bằng ta.

Cuối cùng cũng nói đến mục đích đến đây lần này.

Tiểu Đào nói, ta được chọn đi hòa thân. Có nghĩa là, Hoàng thượng Đại Uyên vung tay một cái chọn trúng ta đến Đại Uyên.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu ta căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Mà ta danh phận chưa định, đại hôn cũng chưa tổ chức. Mặc dù khi đó Tam hoàng tử bị liệt, ta vẫn được tính là trèo cao.

Nhưng khi phu quân mở miệng, lại trực tiếp đem địa vị của ta nâng lên hẳn mấy cấp.

“Tiêu Kế Hoàn của Đại Uyên, cầu hôn công chúa Khánh Dương của Chu Quốc.”

Phu quân đứng dậy nắm lấy tay ta, tuy nói là cầu, nhưng nửa điểm cũng không nghe ra ý tứ cầu xin.

Phu quân nói như vậy, là muốn cùng ta động phòng?

Về sau ta sẽ không sợ bị từ nữa nhỉ.

Phụ hoàng, mẫu hậu giống như bị kinh hãi, một mực không nói tiếng nào, ta có chút sốt ruột, vội vàng giơ tay, sợ phu quân đổi ý.

“Ta gả, ta gả!”

Phu quân nhìn ta, lần đầu tiên cười đẹp đến như vậy.

Tất cả mọi người có mặt, miễn là không phải cái kẻ ngu, đều có thể nghe hiểu ý tứ của Cần Vương.

Đã đến tận cửa cầu thân, hẳn là thân phận chính thê Vương Phi.

Nếu là tương lai trở thành vua của Đại Uyên, sợ sẽ là chức vị hoàng hậu…

Cái này… vua của Đại Uyên thực sự đồng ý sao?

Chu Quốc là một nước nhỏ, công chúa lại là một kẻ ngốc…

Phụ hoàng cùng mẫu hậu chậm chạp không nói lời nào.

Phu quân tiếp tục nói: “Lần này đến đây, một là chúc mừng sinh nhật 16 tuổi của Khánh Dương, hai là hạ sính lễ cầu thân”

Dứt lời, ba mươi rương quà tặng được khiêng vào đại điện.

Không ngờ lại nói ba mươi rương này là tặng ta.

Ta nhịn không được nghĩ muốn mắng phu quân là đồ ngốc. Mang theo ba mươi rương đồ vật suốt dọc đường vất vả bao nhiêu.

Dù sao đều là cho ta, để lại Đại Uyên tốt biết bao nhiêu, chuyển đến dọn đi rất phiền phức!

Tiểu Đào nhịn không được mắng ta, người ngốc có phúc của người ngốc.

Cuối cùng phụ hoàng cũng lên tiếng.

“Cần Vương đã chân thành như thế, bản vương liền mang hòn ngọc quý trong tay giao cho Cần Vương. Khánh Dương từ nhỏ đã nghịch ngợm, hy vọng Cần Vương đừng trách cứ.”

Ta là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng?

Ta luôn nghĩ chỉ có hoàng tỷ cùng hoàng muội mới được như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.