Công Chúa Ngốc

Chu Quốc



Phu quân muốn đưa ta về Chu Quốc.

Ta không muốn về nhưng Tiểu Đào lại rất vui vẻ. Nàng muốn trở về để rửa mối nhục trước kia.

Đội ngũ trở về Chu quốc rất đông đảo.

Ta không biết tại sao phu quân lại có nhiều hành lý như vậy. Vậy mà lại dùng tới ba mươi xe ngựa kéo.

Quả nhiên, không bị liệt, kiểu cách cũng nhiều thêm.

Khi đến Chu quốc, là Lâm Thù Nguyên cùng hoàng huynh của ta tới tiếp đón.

Hai người họ nhìn thấy ta, vẻ mặt biểu lộ không thể tin được. Nhìn thấy phu quân dìu lấy ta, họ càng mất hứng.

Không thể trách ta được! Tiểu Đào nhất định phải cho ta ăn mặc thật đẹp.

Trên đầu mang một đống trang sức, vừa bước xuống xe liền ngã một phát. Mặt lấm lem, y phục bị rách còn bị trẹo chân.

Sau khi thay y phục, nếu không có phu quân dìu ta sẽ không đi được.

Gặp được hoàng huynh, ta rất vui. Bởi vì hoàng huynh là người duy nhất không nói ta ngốc.

Nhưng hoàng huynh không thân cận với ta, cũng không thân cận với các tỷ muội trong cung.

Lúc ta tám tuổi rơi vào trong hồ, chính hoàng huynh đi ngang qua vớt ta lên.

“Hoàng huynh!” Ta rụt rè gọi.

Hoàng huynh khẽ gật đầu, xem như là đáp lại. Hướng về phía phu quân nói:

“Trước nay vẫn luôn nghe danh Cần Vương, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được nhìn thấy người thật.”

Phu quân gật đầu, đáp lại vài câu và mỉm cười.

Trở lại trong cung, ta cũng không vui vẻ. Ta cùng phu quân ở tại một căn phòng rất tráng lệ.

Phụ hoàng sẽ chiêu đãi phu quân trong dạ yến đêm nay.

Đây là lần đầu tiên ta tham dự một bữa tiệc sau nhiều năm sống ở nơi này.

Ta có chút khẩn chương, nhưng Tiểu Đào thì không.

Nàng nói, hiện tại ta cùng Cần Vương trở về, đừng nói tới ta chỉ là một kẻ ngốc, dù bây giờ đứng giữa yến tiệc phát điên đi nữa, cũng không ai dám mở miệng chê trách.

Ta hỏi vì sao, nàng nói ta thật ngốc.

Chu quốc là nước chư hầu của Đại Uyên. Dù sao phụ hoàng ta là một phân vương, còn Cần Vương là một thân vương, cũng không hành đại lễ với phụ hoàng.

Ta đi theo phu quân được thơm lây.

Phu quân nói tối nay ta không cần phải trang điểm cầu kì.

Nhưng Tiểu Đào lại nói, đây chính là thời cơ tốt để ta nổi bật giữa dám đông. Sau đó ra sức trang điểm cho ta.

Nói thật, khi nhìn vào gương ta đã sợ ngây người.

Thế nào mà lại đẹp như vậy.

Tiểu Đào nói, vẻ đẹp của ta theo kiểu kinh diễn, đại khí, cảm giác cao quý.

Ném vào đám đông, cứ coi như là một kẻ ngốc, cũng có thể để cho người ta phát hiện tôn quý không giống người thường.

Mặc đồ thật đẹp, ta theo sát sau lưng phu quân.

Mặc dù chưa từng tham gia yến hội, nhưng ta biết, nữ tử đều phải đứng sau nam tử.

Cho dù là người Mẫu hậu cao quý, bình thường cũng là sẽ đứng sau lưng phụ hoàng.

Cho dù ta rất muốn cùng phu quân đứng chung một chỗ.

Phu quân giống như đọc được suy nghĩ của ta, hướng tay về phía ta, nắm tay ta thật chặt, cùng nhau song song bước vào đại điện.

Lần thứ nhất ta bước vào đại điện một cách chính thức.

Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên ghế cao nhất của đại điện.

Hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh ngồi ở bên cạnh.

Hàng ghế phía dưới văn võ bá quan được sắp xếp ngồi theo chức vụ.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu nói rất đúng, xác thực ta không thích hợp tới đây, ở đây quá nhiều người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.