Crush Gay

Bạn trai



Lớp địa lý đang ôn tập chuyên đề đại dương.

Giáo viên địa lý: “Trong đại dương có gì?” (Rãnh đại dương, lưu vực)

Bùi Kiêu: “Bọt biển tinh nghịch SpongeBob.”

Bùi Kiêu đặt tên cho nhóm của chúng tôi là “Vườn giác ngộ”.

Nghĩa là “Thấm nhuần đạo hàm và hiểu rõ hình nón”.

Trong giờ học tôi thấy Bùi Kiêu ghi chép rất nghiêm túc, nhưng vừa hết tiết học đã ngã đầu ra ngủ.

Tôi lại gần xem thử thì thấy cả trang vở chi chít năm chữ.

“Hỏng bét, lại buồn ngủ.”

Gần đây Bùi Kiêu rất hay thiếu ngủ, trong lòng tôi nghi ngờ cậu ấy thức đêm để học bài.

Như vậy thì sao mà chịu đựng nổi đây.

Tôi lấy bút chọc cậu ấy: “Cậu đừng thức khuya nữa.”

Cậu ấy nhướng mày: “Sao vậy? Quan tâm tôi hả?”

Tôi cứng miệng: “Tôi sợ cậu học hành chăm chỉ, muốn dồn sức để vượt qua tôi.”

“Ồ.” Bùi Kiêu lại tiếp tục gục xuống. “Vậy tôi càng phải học.”

“…”

“Được rồi.” Tôi thở dài cam chịu. “Tôi đang quan tâm cậu, đừng để bản thân mệt quá.”

Đầu cậu ấy vùi vào khuỷu tay, nhìn không rõ sắc mặt nhưng đôi vai lại đang run rẩy, hình như đang cười.

Sau đó bạn cùng phòng của cậu ấy nói với tôi, Bùi Kiêu thực sự không ngủ muộn nữa.

Tôi không đạt được điểm như mong muốn trong bài kiểm tra toán nên Bùi Kiêu đã an ủi tôi.

“Không sao đâu, 113 làm tròn là 115, 115 làm tròn là 120, 120 làm tròn là 150, vậy là cậu được 150 điểm rồi.”

Tôi: “???”

Mắt của Bùi Kiêu bị khô, tôi nói tôi có thuốc nhỏ mắt.

Lúc tự nhỏ thuốc cậu ấy cứ chớp mắt điên cuồng, bất đắc dĩ tôi phải ra tay.

Lẽ ra mọi thứ đều rất tốt đẹp…

Nếu như tôi không nhỏ vào mũi cậu ấy.

Áp lực thực sự có hơi lớn nên tôi đã lôi những cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà mình cất dưới ngăn bàn ra để đọc.

Bùi Kiêu hỏi đó là truyện gì, tôi đã giải thích cho cậu ấy.

Mặt cậu ấy đầy vạch đen: “Có thể đừng như vậy được không.”

Lòng tôi chua xót: “Sao phải vậy, dù gì thì cậu cũng là gay mà.”

Bùi Kiêu khẽ giật mình, sau đó tức giận: “Sao cậu còn nhớ rõ chuyện cỏn con này! Coi như là tôi trượt tay! Người tôi thích là nữ! Là nữ đó!”

Tôi chớp chớp mắt, nửa ngày mới ồ một tiếng.

Trong 100 ngày chạy nước rút, nhà trường yêu cầu chúng tôi viết ra trường đại học mong ước của mình và treo nó trên đường đến trường.

Bạn cùng phòng hỏi tôi muốn đăng ký vào đại học nào.

Tôi ngơ ngác: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Tôi thực sự chưa nghĩ ra, bởi vì tôi không có ngôi trường mong ước nào.

Ngay cả việc lựa chọn học địa chất cũng là do bốc thăm.

Tôi lén nhìn Bùi Kiêu.

Chậc, tôi phải nói là cậu ấy làm gì cũng nhanh gọn.

Trong bữa tiệc kỉ niệm ngày thành lập trường, nhà trường cho chúng tôi xem livestream trong lớp. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng có gì thú vị để xem nên chúng tôi rủ nhau chơi bài.

Tôi: “Đệt, sao lại có 3456 mà thiếu 7 chứ!”

Ngày tháng trôi qua thật mau, kỳ thi tuyển sinh đại học đang ngày càng đến gần.

Không thể lơ là được nữa, không thể chơi game cũng chẳng còn chơi bóng.

Vào lần thi thử thứ ba, tôi và Bùi Kiêu đã có thể lọt vào top 90 của khối.

Ngày thi đại học tựa như một giấc mơ, tôi hoảng hoảng hốt hốt hoàn thành bài thi.

Khi bước ra khỏi phòng thi, tôi nhìn thấy bố mẹ đã đợi từ sớm, còn có anh trai cố ý trở về, mắt tôi lúc đó có chút ướt.

Bỗng nhiên có người gõ nhẹ vào đầu tôi, tôi ngẩng lên nhìn, thì ra là Bùi Kiêu.

Cậu ấy cong môi, tôi nghĩ cậu ấy đã làm bài thi rất tốt.

Cậu ấy thì thầm: “Chúc mừng tốt nghiệp.”

“Chúc mừng tốt nghiệp.”

Mấy ngày sau đó, tôi chỉ dành thời gian để ngủ bù cho những ngày tháng ôn thi vất vả vừa qua.

Tống Dật không thể chịu nổi nữa: “Sao em không ra ngoài chơi với bạn trai nhỏ của em đi?”

Tôi ngơ ngác: “Bạn trai nhỏ ở đâu?”

“Hôm bữa tất niên gặp đó.” Anh ấy nhướn mày. “Vẫn chưa tán được hả?”

Đòn chí mạng.

Mặt tôi không cảm xúc: “Anh lo cho bản thân mình trước đi. Khi nào anh mới chịu mang chị dâu về cho em?”

Tống Dật: “QAQ”

Tôi chắc chắn mình muốn tỏ tình.

Quyết định vào ngày tổ chức tiệc tri ân thầy cô.

Tôi đã luyện tập trước gương cả trăm lần mới hài lòng.

Cố lên! Tống Nam, mày nhất định sẽ thành công.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.