Bữa tiệc tri ân thầy cô được tổ chức trước ngày công bố kết quả thi đại học vài hôm.
Bùi Kiêu vừa bước vào, mắt tôi dán chặt vào cậu ấy.
Ôi má ơi, cậu ấy mặc đồ bình thường nhưng trông đẹp trai quá.
Mũi tôi có cảm giác ấm nóng, tôi đưa tay lên sờ thử.
Toang… tôi chảy máu mũi rồi.
Chẳng có gì đáng nói, thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Sau khi chật vật xử lý trong toilet, tôi bước ra thì thấy mọi người đang đòi uống rượu, dù sao ra trường rồi cũng không còn ai quản.
Tôi nghe nói uống rượu có thể tăng thêm lòng can đảm. Nghĩ về việc mình sắp làm, tôi quyết định thử.
Kết quả là thử một lần liền ngất.
Chắc là tôi có thể chất dị ứng với việc tỏ tình, mỗi lần định tỏ tình đều thất bại.
Tôi nằm trên giường, cạn lời.
Lúc đang tuyệt vọng thì bạn cùng phòng gọi điện thoại tới.
“Tỉnh rượu chưa? Có nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì không?”
Tôi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: “Xảy ra chuyện gì cơ?”
Chẳng lẽ tôi không kiềm chế được bản thân, giở trò đồi bại với Bùi Kiêu?
Bạn cùng phòng lo lắng nói: “Vốn là tối qua Bùi Kiêu có chuyện muốn nói với cậu, thấy cậu say nên muốn đợi cậu tỉnh rượu mới nói.”
“Cuối cùng cậu nắm tay cậu ấy không chịu buông, ép cậu ấy phải nói.”
“Cậu ấy nói, cậu sẽ không nhớ đâu. Cậu lại nói không quan trọng, nhất định cậu phải nghe.”
“Vậy là cả lớp đều nghe thấy được.”
“Cậu ấy nói thích cậu.”
Đầu tôi oanh một tiếng nổ tung.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì đã ở trước cửa nhà Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu mở cửa nhìn thấy tôi mặt mày đỏ bừng thở hổn hển, có hơi sửng sốt.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Bùi Kiêu.” Tôi nói.
“Khi nào cậu điền xong nguyện vọng thì cho tôi mượn chép với nhé.”
Cậu ấy nói: “Được.