Việc tôi trở thành con dâu nhà họ Giang chỉ vì bị sốt kể ra là cả một câu chuyện dài.
Đại khái là lúc giám đốc hành chính của công ty nộp bảng chấm công trước khi tan làm.
Giang Tự “vô tình” thấy tôi vắng mặt, nên liền “tình cờ” hỏi tại sao tôi không đi làm.
Giám đốc đã nói rằng tôi kết hôn, phải xin nghỉ một ngày.
Ngày hôm đó, Giang Tự, người nổi tiếng với chứng mặt liệt, lần đầu tiên thể hiện sự hoảng hốt trước mặt mọi người.
Đầu tiên là anh ấy sửng sốt tại chỗ mười giây, sau đó cầm bình hoa lên uống một ngụm nước, rồi cuối cùng là đi vào nhà vệ sinh nữ.
Sau đó… Tôi không biết anh ấy đã trải qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt như thế nào.
Tôi nghe nói anh đã gọi cho bố mẹ mình.
Nói rằng anh sắp làm một việc lớn. Nếu mà không thành công thì anh cũng không thiết sống nữa. Nhờ vậy mà xảy ra vụ cướp hôn lúc đầu.
Bây giờ, ba chúng tôi đang nhìn nhau trong phòng bệnh.
Không khí có chút ngượng ngùng khó xử.
Nếu đã hiểu rõ đó chỉ là sự hiểu lầm thì giờ tôi có thể rời đi rồi.
Tôi đứng dậy, cố gắng mỉm cười.
“Dì ơi, cơn sốt của Giang tổng hẳn là đã đỡ hơn rồi. Nếu mọi chuyện đã ổn rồi thì con xin phép đi trước ạ.”
“Không.” Cả hai bọn họ gần như nói cùng một lúc.
“Hả?”
Giang Tự nháy mắt với mẹ anh ta.
Dì Ngô lập tức kêu lên một tiếng.
“Ôi chao, canh gà hầm đang nấu ở nhà mẹ quên tắt lửa. Mẹ phải trở về để xem, Vãn Vãn, con dâu yêu dấu của mẹ, con vừa mới hạ sốt, thân thể còn yếu, đừng quá bận tâm. Trước tiên con cứ cùng Tiểu Tự nghỉ ngơi ở bệnh viện đi đã. Mẹ về hầm cho con chút canh gà để bồi bổ thân thể nhé.”
Giang Tự cũng thuận thế mà nằm xuống giường.
“Tôi thấy không khỏe, vừa đói vừa khát còn đầu thì đau.”
Hai mẹ con này có biết rằng kỹ năng diễn xuất của họ thực sự rất là tệ không?
Thôi quên nó đi.
Sau khi tiễn mẹ Giang Tự đi.
Tôi ngồi xuống ghế, vắt chéo chân.
“Giang Tự, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi theo đuổi anh ba năm. Anh lần nào cũng đều từ chối tôi. Bây giờ là đang diễn cái gì?”
Giang Tự ngồi dậy. Anh vươn tay ra muốn ôm lấy tôi. Nhưng cánh tay anh bị ống truyền dịch kéo lại. Anh bất đắc dĩ buông tay xuống.
Đợi đến khi anh ấy ngẩng đầu lên, mắt anh đã đỏ hoe rồi.
“Vãn Vãn, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Tôi có chút khó hiểu.
Anh ấy vẫn im lặng.
Cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Mẹ của Giang Tự mở hé cửa ra một khe nhỏ. Bà nhét một thứ gì đó vào từ khe hở đó, rồi lại nhanh chóng đóng lại.
Tôi nhặt nó lên nhìn.
Hóa ra là…
Mẹ Giang Tự ném vào một quyển nhật ký có khóa.
Tôi quay đầu lại xác nhận qua ánh mắt với Giang Tự.
Cuốn nhật ký này được đem đến để cho tôi coi.
“Mật khẩu, 52055.”
!
Ngày 5 tháng 5 chính là sinh nhật của tôi.
Tôi mở cuốn nhật ký ra, bên trong chữ viết rất đẹp, được viết dày đặc đầy từng trang.
Tôi thích anh ấy ba năm, nên đương nhiên là nhận ra chữ của Giang Tự.
“Ngày 22 tháng 5 năm 2015, trời nắng.
Hôm nay trong trận thi đấu cờ vây ở trường, tôi đã thi đấu với một bạn nữ trong lớp. Cô ấy cổ vũ cho tôi trước mặt cả lớp, tôi đã nháy mắt mấy lần để cô ấy đừng gọi tên tôi. Nhưng cô ấy hình như không hiểu ý của tôi. Cô ấy có chút ngốc nghếch, nhưng lại là ngốc một cách rất đáng yêu…”
Tôi nhớ ra rồi, lúc này tôi cho rằng Giang Tự chán ghét tôi. Nếu không thì bạn nghĩ tại sao anh ấy lại trợn trắng mắt với tôi chứ.
Nhật ký của nam sinh đúng là ngắn gọn, xúc tích.
Vừa nhàm chán vừa thấy mê mê, tôi mỉm cười bất lực rồi lật sang trang tiếp theo.
“Thứ Hai, ngày 15 tháng 6 năm 2015, trời mưa.
Hôm nay trời mưa, tôi ở thư viện lại gặp được cô gái ấy. Rõ ràng cô ấy mang theo ô nhưng lại lén giấu ô trong túi xách, xong lại chạy tới hỏi tôi có thể đưa cô ấy về ký túc xá không. Tôi thật sự rất muốn đưa cô ấy về, nhưng tôi không thể. Vì thế tôi đã từ chối cô ấy. Tôi biết cô ấy rất thất vọng, tôi cũng vậy.”
Nhìn đến đây ngón tay tôi siết chặt một chút. Lần đó ở thư viện đúng là tôi đã giấu ô vì muốn dùng ô của Giang Tự. Không ngờ anh ấy lại từ chối tôi. Sau đó, tôi dầm mưa chạy về ký túc xá khóc rất lâu.
Tôi tiếp tục lật.
“Thứ Sáu, ngày 22 tháng 7 năm 2016, trời quang mây tạnh.
Thi xong môn cuối cùng nên chúng tôi được nghỉ. Tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, đã lâu không nhìn thấy cô gái đó. Tôi… có lẽ tôi nhớ cô ấy rồi.”
“Khụ khụ, phía sau, em… đừng đọc.” Giang Tự giả vờ bình tĩnh, nhưng tay cầm ly nước lại run rẩy. Anh nâng ly, ba lần chạm môi mà không uống.
Cuốn nhật ký rất dày, mỗi trang đều viết đầy tâm sự thời niên thiếu của anh.
Hóa ra.
Anh ấy cũng thích tôi.
Thậm chí là còn sớm hơn khi cả tôi thích anh.
Lý do tại sao anh lại từ chối tôi nhiều lần như vậy chính là…
Giang Tự mắc bệnh tim bẩm sinh.
Anh ấy sợ mình không thể mang đến tương lai cho tôi nên hết lần này đến lần khác từ chối tôi.
Thật ngớ ngẩn.
Anh ấy có lậm ngôn tình quá không vậy.
Bệnh tim thì không xứng đáng có được tình yêu sao?
Kể cả khi mắc bệnh tim thì vẫn có thể yêu chứ?
Anh ấy sợ anh ấy không thể cho tôi tương lai.
Nhưng điều mà anh không biết là tương lai của tôi lúc đó chỉ có anh mà thôi.
Anh ấy chính là tương lai mà tôi luôn mong nhớ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã đặt tên cho hai đứa con của chúng tôi luôn rồi.
Năm thứ ba đại học Giang Tự chưa học đã rời đi. Có tin đồn nói rằng anh đã ra nước ngoài để học nghiên cứu sinh.
Thực tế là ra nước ngoài để phẫu thuật tim.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.
Giang Tự nghỉ ngơi một năm, thân thể hồi phục không tệ, chỉ là khả năng miễn dịch rất yếu.
Nếu không thì cũng sẽ không đổ bệnh chỉ vì hôn tôi.
Tôi nhìn Giang Tự đang ngủ trên giường bệnh, cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.
Giang Tự, anh nợ tôi ba năm, anh lấy cái gì để trả cho tôi đây.
Sau khi phẫu thuật thành công, anh tiếp tục học tập ở nước ngoài. Sau đó anh từ chối lời đề nghị của các công ty nước ngoài và kiên quyết chọn về nước.
Anh đã viết trong nhật ký của mình rằng sẽ quay lại và tìm tôi.
Tôi tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cổ trang tôi đọc khi còn nhỏ lại xảy ra với mình.
Nhìn Giang Tử đang ngủ say bên cạnh, những cảm xúc trong tôi lẫn lộn, tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh ấy.
Sau khi anh ấy rời đi, tôi chưa gặp lại anh ấy lần nào.
Bốn năm.
Anh đã gầy đi rất nhiều.
Vẻ trẻ trung, ngây ngô trên gương mặt đã không còn mà thay vào đó là sự lạnh lùng, né tránh người lạ. Đường nét của khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng trở nên thanh tú hơn theo thời gian.
Chắc hẳn anh đã kiệt sức. Lông mày nhíu lại, râu lún nhún xuất hiện ở khóe miệng.
Tôi kéo chăn đắp lên cho anh.
Có vẻ như động tác hơi mạnh, đôi mắt đẹp của Giang Tự khẽ run, từ từ mở ra.
Bàn tay đang đắp chăn cho anh ấy của tôi cứng đờ giữa không trung. Bầu không khí có chút tế nhị…
“Em…”
“Em đọc hết rồi. Em hiểu. Anh không cần xin lỗi, em có thể hiểu được. Em không trách anh. Dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất, sức khoẻ là mạng sống. Không có sức khoẻ làm gì cũng không được. Núi còn xanh, sợ gì hết củi đốt. Chữa khỏi là tốt rồi, quay trở về cũng là tốt rồi. Em biết, anh vì em mà quay trở lại, còn đặc biệt đến công ty chúng ta. Em hiểu tâm ý của anh. Nhưng mà có thể cho em một chút thời gian, để em suy nghĩ kỹ hơn được không?” Tôi nói một hơi những suy nghĩ của mình.
Giang Tự nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt anh có hai phần khiếp sợ, ba phần ấm ức, năm phần đau khổ.
Một hồi lâu sau, anh nghiến răng:
“Lâm Vãn Vãn, em ép ống truyền dịch của tôi.”