Vào ngày đầu tiên đi làm lại sau khi khỏi bệnh, tôi đã nghe được năm tin đồn về tôi ở công ty, chính xác là tin đồn về “chúng tôi”.
Buổi sáng, tôi còn chưa ngồi nóng ghế đã bị đồng nghiệp Hứa Lỵ kéo qua một bên.
”Lâm Vãn Vãn, cô cuối cùng cũng đi làm. Tôi muốn kể cho cô nghe một số tin đồn hót hòn họt, cô có muốn nghe không?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
“Giang tổng mới tới kia, cô có biết không? Chính là cái người rất cao, rất đẹp trai ấy. Cô đổ bệnh không có ở đây cả tuần nay, anh ấy cũng không có ở đây. Nghe nói là trở về để đi cướp hôn. Trời ạ! Thật không ngờ Giang tổng bình thường nói chuyện không quá mười chữ lại dũng cảm như vậy! Vì tình yêu mà cướp hôn! Trời ạ! Lãng mạn quá đi~ Không biết là cô gái nào có thể khiến cho anh ta làm ra chuyện như vậy.”
Tôi gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy, không biết là cô gái nào.”
“Giang tổng đẹp trai như vậy, cô gái đó phải xinh đẹp bao nhiêu mới xứng với anh ta nhỉ.”
Vừa nghe những lời này tôi vội vàng nói đỡ.
“Đúng vậy, chắc phải đẹp lắm.”
Một giờ sau, trong nhà vệ sinh tôi lại nghe thấy một phiên bản khác.
“Giang tổng của chúng ta thật sự rất đáng thương. Nghe nói cô gái đính hôn với anh ta gả cho người khác. Tuần trước, không phải anh ta không tới công ty sao? Trở về để cướp hôn đó. Cũng không biết cướp thành công không nữa. Thảm quá! Không ngờ người ưu tú như vậy cũng sẽ gặp phải loại chuyện thế này.”
“Đúng, đúng, tôi cũng từng nghe qua. Phụ nữ đúng là một lũ cặn bã, đứng núi này trông núi nọ. Đây có khác gì là một chân đạp hai thuyền đâu?”
Buổi trưa lúc đi ăn cơm tôi nghe được phiên bản thứ ba.
“Giang tổng và mối tình đầu của mình ở nước ngoài đã yêu xa suốt năm năm. Vốn đã nói rằng năm nay cô gái từ nước ngoài trở về sẽ kết hôn. Kết quả cô gái xoay người muốn gả cho người khác. Giang Tự mất hết lý trí, tức giận chạy tới hiện trường hôn lễ để cướp hôn.”
Mấy người đồng nghiệp của tôi bàn tán như thể họ đã chứng kiến mọi chuyện vậy á.
Người nói, người kể rất rõ ràng.
Nếu tôi và Giang Tự không cùng nằm bệnh viện ba ngày thì chắc tôi đã tin cmn luôn rồi.
Thật vất vả mới chịu được đến lúc tan làm. Tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.
Nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại.
“Lâm Vãn Vãn, xuống dưới lầu chờ tôi.”
Tôi như nổ tung ngay tại chỗ.
Nổ banh xác tôi.
Và cả những đồng nghiệp của tôi.
Giang Tự mặc âu phục màu xám đậm. Đôi giày da thủ công của Ý được đánh bóng loáng. Nút áo sơ mi bên trong âu phục của anh được cài đến tận trên cùng.
Sau khi khỏi bệnh, sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt. Anh nghiêng tay cởi khuy nút kim loại trên cổ tay áo, sau đó giơ tay lên chậm rãi nhìn đồng hồ.
“Mười phút sau, em xuống lầu là vừa đẹp.”
Nói xong không quá thuần thục nhếch khóe miệng, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ.
“Chờ tôi.”
Tôi sững sờ tại chỗ, ngơ ngác trả lời “Ừ”.
Giang Tự chân trước vừa vào thang máy.
Sau lưng tôi liền nổ tung.
“ Ây, Lâm Vãn Vãn, cô quen Giang tổng hả?”
“Lâm Vãn Vãn, tại sao Giang tổng lại bảo cô chờ anh ta, chuyện gì đây?”
“Lâm Vãn Vãn, mấy ngày không gặp, cô quen biết Giang tổng từ lúc nào vậy?”
“Lâm Vãn Vãn, anh ta không phải có vị hôn thê muốn cưới sao? Cướp được chưa? Nói cho chúng tôi biết một chút đi.”
“…”
Tôi chen lấn qua đám đông.
“Tôi và Giang tổng đương nhiên là bạn đại học. Anh ấy bảo tôi chờ anh ấy có thể chỉ là có việc thôi, tôi nghỉ cả tuần trước mà, không chừng là có chuyện công việc muốn hỏi tôi. Về việc anh ấy cướp hôn, tôi không biết, tôi một chút cũng không biết.”
Nói xong tôi vội vàng chạy đi, sợ ở lại lâu thêm một giây nữa sẽ bị lộ tẩy.
11 phút sau.
Tôi ngồi trong chiếc Maybach của Giang Tự.
Hai cúc áo sơ mi của anh bị cởi ra, để lộ xương quai xanh mịn màng bên trong.
Giang Tự nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh lướt qua tóc tôi.
Anh chàng này giỏi thật đấy.
Ở công ty cài cúc áo đến tận trên cùng mà ở với tôi thì trong đầu chỉ nghĩ đến việc cởi nó ra.
Ngoài ra… cái âm mưu muốn đụng chạm thân thể nhưng vẫn bày đặt lịch sự của anh làm má tôi nóng bừng.
Lâm Vãn Vãn! mày đúng là không ra gì. Gần 30 tuổi rồi mà vẫn xao xuyến vì mấy trò trêu chọc này à.
Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không còn cảm giác gì với anh ấy.
Nhưng ba tháng trước, tại buổi họp của công ty gặp lại anh.
Tim tôi vẫn bị lỡ nửa nhịp.
Anh là giám đốc điều hành mới của công ty.
Du học sinh, giàu có, độc thân, đẹp trai.
Chưa đầy ba tháng sau khi gia nhập công ty, khắp trong công ty đã lan truyền đầy những câu chuyện về anh.
Anh vẫn chói lóa như vậy, chỉ đứng yên một chỗ cũng đã khiến người ta không nhịn được mà liếc mắt nhìn mấy cái.
Quả nhiên lúc còn trẻ không nên gặp những người quá đẹp đẽ, tuyệt vời. Nếu không quãng đời còn lại cũng không muốn đón nhận ai khác nữa.
“Cuối tuần đến nhà tôi ăn cơm được không?” Giang Tự cẩn thận nhìn tôi một cái.
“Như vậy không ổn lắm.”
“Mẹ tôi muốn đãi em một bữa. Bà nói lần trước tôi bị cúm và sốt, em đã đưa tôi đến bệnh viện nên muốn cảm ơn em đã chăm sóc cho tôi.”
“Không cần cảm ơn, việc đó tôi tiện tay làm thôi.”
“Mẹ già rồi, sức khỏe không tốt, không chịu được đả kích. Đời này bà không có mong muốn gì lớn, chỉ muốn cùng con dâu ăn một bữa cơm ngon.” Giọng điệu Giang Tự dịu lại, giống như là một chú chó con đang xin ăn.
Ê từ từ!
Con dâu?
“Con dâu cái gì! Anh đừng có mà nói năng lung tung.”
“Ngày 25/7/2016, lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm với anh. Tôi nói muốn làm bạn gái của anh và cưới anh.”
“Nhưng anh đã từ chối tôi.”
“Tôi…” Giang Tự im lặng trầm mặc.
Anh quay đầu lại, nhưng hốc mắt thì đã đỏ hoe: “Xin lỗi. Vãn Vãn, khi đó trong lòng anh cũng nghĩ nếu không phải là em thì anh sẽ không cưới. Nếu như… anh còn có thể sống, trong lòng anh chắc chắn sẽ nói một ngàn, một vạn lần.”
Tôi bịt miệng anh: “Anh nói cái gì vậy, phì phì phì, ăn nói lung tung. Tôi đồng ý với anh là được chứ gì, cuối tuần… đi thì đi.”
“Thật sao?” Mắt anh ấy lại sáng lên ngay lập tức.
“Ừm, thật đấy.”
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Giang Tự đã sớm ở dưới lầu chờ tôi.
Tôi trang điểm nhẹ, rồi lên xe của anh ấy.
Còn chưa đi vào cửa, mẹ của Giang Tự đã đi ra đón.
Dì Ngô đối xử với tôi rất nhiệt tình và tốt bụng, dường như dì rất thân thuộc với tôi, mới gặp tôi một lần mà cứ như đã quen biết tôi rất nhiều năm.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi, Giang Tự ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi đọc thuộc làu làu nhật ký của tôi, chuyện của em bà ấy đều biết hết.”
“Này này này xấu hổ quá đi mất!”
“Bởi vì khi đó, tôi cho rằng tôi sẽ không thể ra khỏi phòng phẫu thuật. Nên đã dặn dò mẹ tôi, nếu tôi không xuống được bàn phẫu thuật thì hãy mang cuốn nhật ký đến đưa cho em.”
Nói tới đây anh nở nụ cười: “Thật may, vì tôi còn có thể tự tay đưa nó cho em.”
“Không phải anh tự tay đưa, rõ ràng là mẹ anh ném vào.”
“Khụ khụ, chẳng phải do tôi bị sốt sao. Cuốn nhật ký vẫn luôn ở trong xe của tôi.” Anh chớp mắt, đôi mắt đầy ranh mãnh, “Tôi đã nghĩ tối hôm đó cướp hôn xong sẽ đem nhật ký cho em xem. Nhưng thật tốt quá, lần đó không cần phải cướp hôn.”
Đêm đó, mẹ Giang Tự đã nói với tôi rất nhiều điều.
Về tôi, về Giang Tự, về căn bệnh của anh ấy, về trái tim của anh ấy, về sự hối tiếc và hy vọng của anh ấy.
Mẹ của Giang Tự đã nói xin lỗi tôi rất nhiều lần.
Bà hiểu được tuổi thanh xuân của con gái quý giá cỡ nào. Cho nên nếu bây giờ tôi không thích Giang Tự thì cũng không sao, bọn họ sẽ không bắt ép tôi một cách vô đạo đức. Nhưng nếu tôi còn thích, bà hy vọng tôi có thể cho Giang Tự một cơ hội. Không thích cũng không sao, tôi dù sao cũng có cuộc sống của riêng mình.
Tôi cúi đầu.
“Dì à, con cần suy nghĩ thật kỹ.”
Dì Ngô sờ tay tôi: “Được rồi, hãy nghe theo trái tim mình con nhé.”
15.
Trên đường Giang Tự đưa tôi về nhà, hai chúng tôi im lặng không nói gì.
Anh nhíu mày, ánh mắt âm u, xe chạy đến một tiệm trà sữa thì dừng lại.
“Em có muốn uống trà sữa không? Trà sữa trân châu khoai môn yêu thích của em?”
“Được.”
“Vậy đợi tôi trong xe nhé, tôi đi mua cho em.”
“Ừ, không cần khoai môn, chỉ cần trân châu thôi.”
“Được.”
Năm phút sau, Giang Tự đã cầm một cốc trà sữa.
“Trước kia em thích khoai môn nhất, sao bây giờ lại không cần khoai môn nữa. ” Anh cắm ống hút cho tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, chỉ cần trân châu*.” (đồng âm với hôn hôn)
Tôi kéo cổ áo anh xuống.
Hôn anh một cái.
“Chỉ cần, trân châu.”
Ok ok.
Tôi đã đồng ý làm bạn gái của Giang Tử.
Nhưng có tôi có điều kiện.
Không công khai.
Chứ anh ấy vừa mới tới công ty ba tháng, tôi đã câu tổng giám đốc đi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.
Hơn nữa…
Hai tháng trước, khi công ty điên cuồng truyền tin đồn về anh.
Tôi cũng nói xấu anh, huhu.
Tôi vỗ ngực nói với Hứa Lỵ, mấy loại người vừa yếu đuối vừa tao nhã như Giang Tự, cho dù có trần trụi đứng ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.
Ôi, tôi ngờ mình sẽ bị tự vả nhanh như vậy.