Thời tiết nói nóng là nóng, Tô Tử Khanh ngồi ở trên sàn nhà xem TV, trong lòng ngực ôm thùng kem Haagen-Dazs, một muỗng một muỗng ăn vô cùng hăng say, hương vị quả nho rượu Rum, gần đây cô đang mê vị này.
Ăn đến vô cùng hứng khởi, nghe thấy Thẩm Tây Thời gọi cô: “Giúp anh lấy một bộ quần áo trong tủ quần áo.”
“Được.” Tô Tử Khanh buông hộp kem ra, chạy vào trong phòng để quần áo.
Cô mở mấy ngăn tủ ra, tìm đến một đầu đổ đầy mồ hôi, nghiêng đầu gọi vọng vào phòng tắm kêu lớn: “Anh để ở chỗ nào? Tìm không thấy nha.”
Cô lại tìm trong chốc lát, đang chuẩn bị đi xem một cái ngăn tủ khác, một cánh tay khác duỗi lại đây, cô đẩy cánh cửa tủ qua một bên, lấy một bộ áo tắm dài ra.
Tô Tử Khanh sửng sốt, xoay người, đâm vào một cái ngực ướt dầm dề.
“Ai nha.” Cô ngẩng đầu, Thẩm Tây Thời đang rũ mắt nhìn cô, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới, thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có đường cong của cằm, rõ ràng sạch sẽ.
Trên người anh còn nhỏ nước, chỉ mang một cái quần lót màu đen, duỗi tay búng vành tai cô một cái: “Tìm một bộ quần áo mà lâu như vậy.”
“Ai bảo quần áo của anh nhiều như vậy.” Tô Tử Khanh chửi một câu, bĩu môi, xoay người đi, ly kem còn đang đợi cô.
Thẩm Tây Thời lanh tay lẹ mắt, một phen nắm lấy cổ tay của cô, đem cô túm trở về, ấn ở chính mình ngực: “Không phải nói làm nói anh tắm rửa sạch sẽ chờ em sao?”
Tô Tử Khanh dán mặt vào ngực anh, ấm áp, có hơi ướt át, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, miệng khô lưỡi khô.
“Em kiểm tra thử xem?” Thẩm Tây Thời nặng nề mà cười, một bên bắt lấy tay cô, mang tay cô đặt ở trên eo mình.
“Vậy không tốt lắm đâu?” Tô Tử Khanh rụt lại phía sau, ngượng ngùng xoắn xít, giả vờ làm người thuần lương vô tội mà nhìn anh.
“Không cần giả vờ ngoan ngoãn.” Tính tình nó như thế này, Thẩm Tây Thời rõ ràng thật sự, tát một cái trên mông, âm thanh thanh thúy vang lên.
Tô Tử Khanh tránh không tránh được, đơn giản cũng không khách khí với anh, vòng eo tinh tế, sờ soạng nhẹ nhàng hai cái, lại duỗi xuống, đi niết cái mông của anh.
Ngày thường bị dấu ở dưới lớp quần tận giờ phút này chỉ cách một tầng vải mỏng, ôm sát cơ bắp no đủ chắc chắn, thật sự làm cô lưu luyến không quên.
“Vậy anh không được nhúc nhích…” Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh: “Em cẩn thận kiểm tra thử xem.” Nói xong vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm ngực của anh.
Nơi đó còn có bọt nước không có thấm được, đầu lưỡi liếm đi lên, lạnh lạnh, mang theo sự tươi mát sau khi tắm gội. Tô Tử Khanh đặc biệt mê luyến hương vị trên người Thẩm Tây Thời, có đôi khi thậm chí chỉ ngửi được hương vị phía dưới của anh thì sẽ tự động chảy ra mật dịch động tình.
Cô dán vào anh, ghé vào ngực anh ngửi ngửi, tóc dụi dụi vào ngực trần trụi của anh, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy cần cổ ngứa một trận, đánh lên mông cô: “Nghe cái gì? Giống như con chó con vậy.”
Tô Tử Khanh từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Ngửi thử xem trên người của anh có phải chỉ có mùi hương của em hay không.”
Lại già miệng đúng không?
“Hương vị vì của em?” Thẩm Tây Thời cúi đầu, tiến đến cần cổ cô, nhẹ nhàng liếm một cái, làm khóe miệng của Tô Tử Khanh cong lên, vừa né vừa cười, cổ cô rất là mẫn cảm.
“Ưm…” Thẩm Tây Thời mút mấy miếng, mãi đến khi để lại một dấu hôn nhợt nhạt mới dừng.
Hiện tại anh càng ngày càng yêu việc để lại ấn ký ở trên người cô, lưu lại ấn ký của mình.
“Hương vị của em là gì sao?” Tô Tử Khanh biên vặn biên cười: “Em chính là… Phụ, hương vị phụ nữ.”
“Không phải đâu.” Thẩm Tây Thời bắt lấy eo cô, đem cô đè lại, ở cần cổ cô hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi ghé vào bên tai cô mở miệng nói: “Rõ ràng anh ngửi được… Hương vị động dục của một chó con nhỏ.”
Ngày thường Thẩm Tây Thời nghiêm trang, tây trang phẳng phiu, lúc này cố tình đè thấp giọng nói lời cợt nhả, mãi đến khi nào mặt Tô Tử Khanh đỏ tim đập nhanh, hai chân mềm nhũn, càng dán vào trên người anh.
Chóp mũi Thẩm Tây Thời cọ qua vành tai của cô, cười nhẹ một tiếng.
“Ai động dục…” Mất cơ thể là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, Tô Tử Khanh ngượng ngùng một chút, tuyệt đối không thừa nhận.
“Không có sao?” Tay Thẩm Tây Thời theo đường cong eo của cô sờ đi xuống, với tay vào trong váy ngủ, kéo quần lót ra, ngón tay dài liền dò xét đi vào.
Một mảnh ướt nóng, nhịn không được.
Anh đâm chọc vài cái, Tô Tử Khanh duỗi tay ôm anh, ngửa đầu, vẻ mặt dục cầu bất mãn.
Có đôi khi cô thật sự rất là hận thân thể đáng chết này của mình.
Trước kia là một người không phải giờ phút nào cũng có dục vọng, lâu lâu cô cũng sẽ thư giãn bản thân mình một phen, nhưng từ khi gặp Thẩm Tây Thời, tất cả đều thay đổi. Giống như bây giờ, chỉ là bị Thẩm Tây Thời ôm thôi, ngửi mùi hương trên người anh thì cô liền động tình không dừng được, hạ thân nhẹ nhàng xoắn lại, đi cọ cọ anh.
Ngón tay Thẩm Tây Thời ở trong cô nhẹ nhàng thăm thú khắp nơi, huy*t thịt mềm mại gắt gao mà cắn chặt ngón tay anh, âm thanh anh càng nghẹn: “Con chó cái nhỏ, đang hướng anh cầu hoan sao?”
Cô rên rỉ một tiếng, tay phải sờ đến đầu v* của anh, dùng ngón tay quét qua cọ cọ, cọ vài cái thì cô cười, cười đến có chút khiêu khích: “Nơi này của anh cũng cứng nha.”
Tô Tử Khanh duỗi đầu lưỡi liếm anh, đem bọt nước trên ngực mút hết, giương mắt nhìn anh một chút, tay sờ sờ xuống dưới chút nữa, càng cười không kiêng nể gì: “Nó càng cứng hơn kìa.”
Người đàn ông này cứng lên gần như là chuyện chỉ trong nháy mắt, Tô Tử Khanh sờ thêm hai cái liền cảm giác Thẩm Tây Thời lại cứng thêm vài phần, thậm chí đầu đã bắt đầu lộ ra ngoài từ trong quần.
Cô duỗi đầu ngón tay, ở chỗ quy đầu thò ra chọc chọc mấy cái, nghĩ đến khoái cảm bị căn bảo bối này xỏ xuyên qua, hạ thân vặn đến càng tích cực, duỗi đầu lưỡi hôn Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời cúi đầu, một ngụm ngậm hết đầu lưỡi tinh xảo của cô, đem nó ngậm vào trong miệng, hương rượu nhàn nhạt lan tỏa khắp trong miệng hai người. Anh hôn đến bá đạo lại sắc tình, tiếng nước ở không gian kín một nửa có vẻ phá lệ rõ ràng.
Cơ thể Tô Tử Khanh càng mềm, nhắm thẳng vào lòng ngực anh mà cọ, tay cũng vói vào trong quần lót của anh, từ trên xuống dưới mà vuốt ve nó.
Hôm nay không biết làm sao, cực kì có cảm giác, phá lệ nhịn không được.
Cô chậm rãi cong hạ thân, quỳ gối ở giữa hai chân Thẩm Tây Thời, nhìn quần lót màu đen bao quanh cũng sắp không giấu được sự hùng vĩ bên trong.
Thật ra Tô Tử Khanh không thường xuyên làm chuyện này, nhưng hôm nay lại chỉ cảm thấy vật trước mắt này, giống như tản ra một hương vị mật ngọt vô cùng mê người, hấp dẫn con ong nhỏ này là cô đến đầu óc choáng váng.
Kéo quần lót của anh xuống, gấp không chờ nổi liền liếm liếm nó.
Mãnh thú được phóng thích ra ngoài, ngay sau đó lập tức bị đầu lưỡi ướt nóng bao vây, Thẩm Tây Thời ngửa đầu, thấp giọng thở hổn hển một tiếng: “Tiểu hồ ly, chờ không được rồi…”
Tay phải Tô Tử Khanh đỡ c*n th*t màu đỏ thẫm của anh, đầu lưỡi từ dưới đáy liếm một đường hướng lên trên, ở chỗ lỗ nhỏ tạm dừng một lát, lặp lại như vậy, tiếp theo một ngụm ngậm lấy đỉnh, lại dùng môi vòng một vòng đi xuống dưới.
Cô ngửi được hương vị của Thẩm Tây Thời, sạch sẽ lại cuồng dã, cô nhớ nhung cảm giác bị Thẩm Tây Thời xỏ xuyên qua, nhớ từ đầu tới đuôi mình nhiễm hương vị t*nh d*ch của Thẩm Tây Thời.
“Ưm…” Tô Tử Khanh nghĩ đến đó thì cả người đều khô nóng, hoa huy*t sung huyết, ẩn ẩn phát đau, cô vặn vẹo cơ thể, càng ra sức mà phun ra nuốt vào trong miệng.
Cô tuy không thường dùng miệng chăm sóc nó, nhưng năng lực học tập của cô thật sự rất mạnh, so với lần trước thì đã là tiến bộ vượt bậc.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô, dư*ng v*t thô dài đang ra vào cái miệng nhỏ của cô, gân xanh nổi trên dư*ng v*t dầm dề một mảnh nước, cánh môi mềm mại bị ma sát đến đỏ bừng, thỉnh thoảng còn bật ra vài tiếng rên rỉ mê người.
Váy ngủ quá ngắn, khi quỳ xuống khi lộ ra nửa cái mông vểnh lên, theo động tác phun ra nuốt vào của cô, dục vọng không được thỏa mãn mà nhẹ nhàng vặn vẹo, nhìn bộ dạng cô này ra sức hầu hạ này, đôi mắt Thẩm Tây Thời đều đỏ hết lên, duỗi tay luồn vào trong tóc cô, đỡ cái ót của cô, hơi hơi dùng sức.
Cảm giác được anh đã động tình, Tô Tử Khanh hút khoang miệng, tốc độ nhanh hơn, tay trái theo eo bụng anh một đường hướng lên trên, vuốt đầu v* của anh, nhẹ nhàng moi lộng.
“Ưm…” Thẩm Tây Thời ở trên giường, ngoài trừ một vài lời nói cợt nhả trêu chọc cô thì không có âm thanh gì. Nhưng ngẫu nhiên nhịn không được thì sẽ phát ra vài tiếng thở mạnh, đối với Tô Tử Khanh mà nói thì thật sự giống như xuân dược trí mạng.
Muốn nghe, muốn nghe càng nhiều, muốn nghe anh phát ra âm thanh thoải mái đó.
Miệng cô càng thêm ra sức, thả lỏng cổ họng, để anh đi vào càng sâu hơn, trên tay cũng không ngừng nghỉ, trêu đùa đầu v* của anh.
Thẩm Tây Thời thở càng ngày càng nặng, sự ẩn nhẫn giữa hàng mày đang bùng nổ.
Anh một phen nắm lấy tay của cô đang đùa nghịch không ngừng ở ngực anh, một tay kia nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng kéo người lên trên, trở tay một cái, đem người ấn ở trên ghế dài, cợt tuột váy ngủ của cô ném qua một bên, tách ra hai chân cô ra, liền đâm đi vào.
Không hề có trở ngại, cắm xuống đến tận cùng.
“A…” Tô Tử Khanh la lên một tiếng, không phải đau, mà là quá sướng quá thỏa mãn, dư*ng v*t được ôm lấy, đem mỗi một chỗ gồ ghề của cô tinh tế vuốt phẳng.
Đôi tay Thẩm Tây Thời đè ở trên eo nhỏ của cô, làm mông cô vểnh cao cao lên, lại đâm vào thật sâu.
“A ưm… Còn muốn, còn muốn…” Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy dụ.c vọ.ng của mình như là một cái động không đáy, chỉ có Thẩm Tây Thời mới có thể đem nó lấp đầy.
“Thật là chỉ sợ không đút no con chó cái nhỏ nha…” Thẩm Tây Thời rũ mắt, nhìn cái miệng nhỏ phía dưới kia của cô, đâm đến càng sâu.
“Vâng… Là con chó cái nhỏ của anh, thích… Rất thích… A…” Thường thì Tô Tử Khanh vẫn là thích Thẩm Tây Thời ôn nhu dịu dàng hơn, nhưng hôm nay lại chỉ muốn bị anh thô bạo mà chơi nát, mạnh một tí, lại mạnh thêm một tí, đến khi nào chơi khóc cô thì thôi.
Nghe cô nói như vậy những lời dâm đãng hạ tiện như vậy, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy hạ thân cứng đến muốn nổ tung, một tay duỗi đến trước ngực cô, nhéo nàng đầu v* dựng đứng của cô. Một tay kia tiến về phía trước đẩy cửa ra, lộ ra kính toàn thân phía sau, đem hình ảnh hai người làm tình chiếu lại vô cùng rõ ràng.
Tô Tử Khanh cũng thấy.
Người phụ nữ trong gương quỳ gối ở trên ghế dài, đôi tay chống xuống, mặt mày đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt, cắn môi, ưm a không ngừng.
Người đàn ông phía sau bóp eo cô, xoa ngực cô, nhíu mi, mãnh liệt mà va chạm.
Ghế dựa từng chút từng chút một bị đẩy về phía trước, mãi đến đụng phải gương, nhìn thấy mặt Tô Tử Khanh sắp dán lên đó.
Thẩm Tây Thời mới kéo hai cổ tay của cô lại, giữ ở phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo một cái, người Tô Tử Khanh thẳng lên, cả người bay lên không trung nhưng vẫn tiếp tục bị chơi không dừng.
“Ưm…” Eo cô cong lại có hơi mỏi, nhưng giờ phút này cô đã không cảm nhận được, chỉ cảm thấy hạ th.â.n vừa căng vừa nóng, chỉ có Thẩm Tây Thời mới có thể an ủi.
Thẩm Tây Thời lấy một cái cà vạt ở trên giá, đem tay cô cột ở phía sau, đôi tay của anh thì đưa ra trước xoa xoa eo cô.
Đôi tay bị trói ngược ra sau làm ngực Tô Tử Khanh dựng thẳng lên, hai bầu v* đầy đặn cao chót vót, nhẹ nhàng đong đưa, chờ đợi bị người ta hái, hung hăng yêu thương.
Không cần nhiều lời, đây chính là tư thế mời gọi tốt nhất, Thẩm Tây Thời từ phía sau cô ló người ra, nghiêng đầu, vùi đầu ở cần cổ cô, tinh tế liếm láp, hít hà hương vị thơm ngọt trên người cô. tay lớn một đường hướng lên trên bao phủ lấy hai bầu ng.ự.c của cô, bóp nắn ra đủ loại hình dạng, đầu ngón tay trêu đùa đầu v* căng to sưng huyết của cô.
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy theo ngón tay véo lộng của anh, khoái cảm từ đầu v* một đường tràn ra khắp cơ thể, dưới thân mật dịch một đợt nối tiếp một đợt, thọc vào rút ra phát ra âm thanh tích tích tháp tháp.
Tư thế này quá mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát Tô Tử Khanh liền hết sức lực, khóc khóc chít chít mà kêu mệt: “Không được… Ưm… Không… Không được…”
Thẩm Tây Thời dừng lại, thở phì phò, nhìn cô.
“Anh… Anh đừng dừng mà…” Thẩm Tây Thời chôn thật sâu ở trong cơ thể cô, giờ phút này lại không nhúc nhích đứng im, Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy hạ thân hơi hơi co rút lại, vô cùng khó nhịn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Không phải kêu mệt sao?
Khóe miệng Thẩm Tây Thời cong lên, cười nhìn cô.
“Ưm… Anh ngồi xuống…” Tô Tử Khanh bị trói tay, rất nhiều chỗ không tiện, vì thế mở miệng hạ lệnh.
Thẩm Tây Thời rút ra khỏi hoa huy*t lầy lội không chịu nổi này của cô, nơi đó còn đang co rụt lại, lưu luyến không rời. Anh đối diện mặt gương, hai chân tách ra, ngồi ở trên ghế dài.
Tô Tử Khanh cũng leo lên trên ghế thượng, nâng hạ thân lên ngồi xuống.
Cô vốn là bị thao đến mất hết sức lực, giờ phút này lại muốn tự mình ngồi lên lên, lại chắp tay ở sau lưng, ngồi xuống vài lần đều không có nhắm trúng, quy đầu to lớn cọ qua cọ lại, vừa tê vừa ngứa, lại không nhét vào được, cô gấp đến độ sắp khóc tới nơi. “Anh… Hu… Anh nhìn cái gì mà nhìn!”
Thẩm Tây Thời bị cô cọ tới cọ lui lên lên xuống xuống cũng bị tra tấn không nhẹ, nhíu mày lại, giữa trán tất cả đều là mồ hôi, lại bị bộ dạng gấp đến sắp khóc của cô giờ phút này chọc cười, quả thực giống như một con mèo con bị trêu chọc đến nóng nảy.
Nhưng mèo con bị chọc khóc thì chưa từng thấy quá.