Edit: FB
Nguồn: Zhihu
Văn án:
Đêm khuya, tôi ngồi lên người Lục Dịch Thành, chạm vào cơ bụng nóng bỏng.
Giọng anh khàn khàn: “Tôi không thể lợi dụng lúc người khác gặp nạn mà làm càn.”
Tôi tựa vào gáy anh, quyến rũ: “Là không thể, hay là… không được?”
Giây sau, anh quay người đè tôi xuống giường vừa hôn vừa cắn, ngón tay nóng bỏng thăm dò xuống dưới.
Một đêm không ngủ, tôi run lên vì đau: “Trời sắp sáng rồi….”
Nhưng anh giống như chú chó nhỏ không được thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên cười, nhìn tôi với đôi mắt ướt át.
“Lần cuối cùng… có được không?’’