Diêm Vương Đại Nhân Không Dễ Tán

Sét đánh



Chương 4: Sét đánh

Khi tôi tính lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường, miệng lưỡi khô khốc.

Tôi nhớ lại lời của Kỷ Tế Nam, tự véo mình một cái, đau đớn hét lên.

Có phải tôi nằm mơ một chuyến đến Địa phủ không?

Nhưng cảm giác này quá chân thực.

Tôi không biết mình đã chết bao lâu rồi mới sống lại, tôi đói lắm, đang định gọi đồ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa, tôi nhìn thấy đàn em Mạnh Nghị đang lo lắng đứng ở cửa.

“Đàn chị, chị không sao chứ?”

Mạnh Nghị là sinh viên năm cuối cùng trường tôi. Cậu ấy có tham gia cùng câu lạc bộ, bình thường tiếp xúc cũng nhiều, quan hệ khá tốt.

Cậu ấy nhìn rất đẹp trai, ngày thường có không ít cô gái theo đuổi, tôi đã giúp chuyển thư tình cho cậu ta mấy lần.

Tôi cười nói: “Không sao đâu, sao cậu lại đến đây?”

“Đàn chị, chị đã một tuần không đến công ty thực tập rồi, bọn họ không liên lạc được với chị nên đã tìm tới trường học.”

“A?”

Đã một tuần trôi qua rồi.

Tôi ho hai tiếng: “À… gần đây tôi thấy không khỏe, quên xin nghỉ phép, xin lỗi vì làm phiền cậu phải chạy qua.”

Sau khi nói chuyện với Mạnh Nghị, tôi nhanh chóng gọi điện cho tổ trưởng của công ty thực tập, nói dối mình phải phẫu thuật nhỏ mới thoát được.

Mạnh Nghị thấy tôi không thoải mái nên chủ động ở lại nấu cơm cho tôi.

Tại sao tôi cảm thấy có gì không đúng lắm, hình như cậu ấy có vẻ quan tâm quá mức.

Buổi tối cậu ấy nhắn tin nói cả tuần nay đều không tìm thấy tôi đâu nên lo lắng muốn ch.ế.t, qua bao trắc trở mới hỏi được nhà thuê của tôi ở đâu.

“Đàn chị, có lẽ em quan tâm chị nhiều hơn em nghĩ.”

Tôi đỏ mặt khi xem tin nhắn, đây có phải là tỏ tình không?

Không đời nào.

Ch.ết một lần nên vận may đến rồi sao?

Vậy…

Đơn giản…

Ch.ế.t thêm mấy lần nữa?

Trước khi đầu tôi nóng lên, tôi nhéo mình thật mạnh.

Tôi, ba ba ba…

Lập tức đứng dậy luyện tập, thầm nói: “Đàn ông là chó, đàn ông là chó. Gặp đàn ông thì họ thành chó”.

Sau khi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, tôi nhanh chóng đi tắm.

Tắm xong, tôi cầm điện thoại, nghiêm túc trả lời Mạnh Nghị.

“Cảm ơn đàn em đã quan tâm. Đi ngủ sớm đi.”

Đừng nhìn những lần tôi tán tỉnh trai đẹp trên mạng nhiều lần mà hiểu lầm, tôi tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà trì hoãn công việc.

Tình yêu đi đi.
6.
Sau khi đến công ty làm việc, vì tôi nghỉ làm một tuần nên đống việc tồn chất ngập đầu tôi.

Tổ trưởng yêu cầu tôi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai.

Anh ấy nói rằng ngày mai Kỷ tổng sẽ tham dự nên không thể xảy ra sai sót gì.

“Tổ trưởng, Kỷ tổng nào?”

“Chủ tịch công ty, cô nói xem Kỷ tổng nào?”

Khi nào một ông chủ lớn như chủ tịch công ty sẽ đến chi nhánh của chúng tôi để họp vậy?

Được rồi, người làm công, hồn làm công, tổ trưởng nói gì thì là cái đó.

Cuối cùng cũng tan sở, tôi vừa ra ngoài đã gặp phải Mạnh Nghị.

Cậu ấy đến đón tôi tan sở, tôi hơi khó chịu khi trai đẹp tới gần mình.

Chị em ơi, giúp với!

Không lẽ chỉ có mình tôi thế này, tôi thường cảm thấy khó chịu khi trai đẹp tới gần.

Tôi đưa tay ra, nói: “Mạnh Nghị, tôi xin lỗi, tôi không muốn…”

“Đàn chị.” Mạnh Nghị đột nhiên ngắt lời.

“Ơ hả?”

“Em sẽ không làm phiền công việc của chị. Chúng ta cứ như đang ở trường đi. Em đến đón chị tiện thể tập thể dục.”

“ Ờ… được.”

Mạnh Nghị đưa tôi về đến nhà thì trời đã tối, cậu ấy muốn lên uống cốc nước nhưng bị tôi từ chối với lý do buồn ngủ.

Cậu ấy thở dài. “Đàn chị, em cũng không ăn thịt người.”

Tôi bị cậu ta chọc cười: “Nhưng tôi ăn, tốt nhất cậu đừng lên đó.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Mạnh Nghị dần nóng lên: “Đàn chị…”

Tôi: “…”

Tôi không có ý gì đâu, aaaaa.

Không đợi tôi giải thích, Mạnh Nghị chậm rãi tiến tới, đôi chân tôi run rẩy yếu ớt dựa vào tường.

Trước khi tôi đẩy Mạnh Nghị ra.

Một tiếng sét lớn đánh vào cái cây bên cạnh tôi, sau đó là một trận mưa lớn.

Mạnh Nghị liên tục lau nước mưa trên mặt.

Không biết tại sao, tuy mưa rất to nhưng luôn có cảm giác như có một chùm mưa đặc biệt trút xuống cậu ấy, từ trên đầu rơi xuống như vòi nước.

Kết quả ngay cả lời nói cũng không nói được, có lẽ bởi vì quá xấu hổ, Mạnh Nghị lắc đầu và tức giận bỏ đi.

Tôi cảm thấy lạnh, định lên lầu để tắm.

Đột nhiên tôi nhớ đến lời thề mà tôi đã lập với Kỷ Tế Nam khi ở Điện Diêm Vương.

“Nếu tôi hôn ai, bất cứ lúc nào cũng bị sét đánh.”

Không phải chứ…

Thiêng thế cơ à?

Vì để kiểm chứng ý tưởng này, ngày hôm sau tôi đã đến công ty, ra tay với con trai của tổ trưởng.

Con trai Đậu Phụ của anh ấy năm nay 3 tuổi, thứ bảy đến công ty tăng ca cùng anh ta, đứa trẻ này là sự lựa chọn hoàn hảo của tôi.

Tôi đi xuống lầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại của Đậu Phụ, không nhịn được nhéo nhéo.

“Đậu Phụ, dì cái hôn nào.” Tôi nói rồi hôn lên má Đậu Phụ.

Còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy một tiếng động lớn, tôi mơ hồ cảm thấy cái gì đó, Đậu Phụ nhìn tôi cười lớn.

Đầu tôi choáng váng, mùi khét nẹt, tổ trưởng bảo tôi vào nhà vệ sinh xử lý ngay, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.

Tôi không hiểu sự tình vào phòng vệ sinh, khi nhìn thấy mái tóc đen dài thẳng tắp được tôi chăm sóc cẩn thận, nó đã trở nên xoăn tít thò lò.

Lớp trang điểm toàn màu khói.

Cái quái gì vậy…

Quả đấm tay cứng rồi.

Hôn đứa nhóc ba tuổi cũng không được?

Kỷ Tế Nam, anh không xong với tôi đâu.

Tôi gầm lên trong lòng mắng tên khốn nạn Kỷ Tế Nam.

Âm thầm quyết tâm đừng để tôi gặp lại hắn nữa.

Tôi lấy lại tâm trạng, buộc tóc, dặm thêm tý phấn hồng rồi vào phòng họp chuẩn bị tài liệu.

“Kỷ Tế Nam, khốn nạn, khốn nạn, Kỷ Tế Nam.”

Khi tôi đang viết nguệch ngoạc những lời chửi rủa trên tờ giấy nháp trong phòng họp, trước mặt tôi hiện ra một bàn tay dài trắng nõn gõ hai lần lên bàn.

Tôi ngẩng đầu lên, Kỷ Tế Nam với khuôn mặt tuấn tú nhìn tôi: “Vị đồng nghiệp này, tên của tôi có xúc phạm cô không?”

Khuôn mặt giống hệt nhau.

Đến tên cũng y như đúc.

Đây rõ ràng là Diêm Vương, hắn to gan đến mức lẻn tận vào công ty của tôi.

Đây là nhân gian, tôi cóc sợ anh.

Tôi tức giận đập bàn rồi nhảy dựng lên, chưa kịp phát cáu.

Tổ trưởng vẻ mặt ân cần chạy tới: “Kỷ tổng, anh đến rồi, tôi còn đang bảo ra cổng lớn đón anh đây.”

Kỷ tổng?

Tổ trưởng nhìn bộ dạng muốn đánh người của tôi liền ho khan: “Tiểu Tống, còn không nhanh đi rót trà cho Kỷ tổng?”

Tôi lập tức nuốt lại lời muốn chửi, lau mặt cười nói: “Thì ra là Kỷ tổng, khó trách khí chất bất phàm, anh tuấn uy phong, khí phách hiên ngang.”

Tổ trưởng “…”

Tôi miệng cười mà khóc trong lòng, tên này không hổ là Diêm Vương, hắn còn là ông chủ lớn trên nhân gian của tôi.

Mặt mũi của kim chủ ba ba tôi vẫn phải nể ba phần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không nhịn được muốn chửi mắng.

Tự thuyết phục bản thân, hôm nay hắn cũng chỉ đến công ty chi nhánh họp thôi, một tổng tài lớn như Kỷ Nam Tế đến chiều là sẽ rời đi, khi đấy là chẳng ai gặp lại ai cả.

Khi trưởng thành, có rất nhiều thứ phải biết nhẫn nhịn.

Tôi để trà đặt trước mặt Kỷ Tế Nam, tổ trưởng vẫn đang kiên nhẫn nghe Kỷ Tế Nam nói.

Kỷ Tế Nam bỗng nhiên đổi chủ đề: “Tổ trưởng Trương, cô gái này khá thú vị đấy, vừa rồi tôi bảo anh điều động một thư ký về trụ sở huấn luyện, tôi thấy cô ấy thích hợp đấy.”

Tổ trưởng nghe vậy hưng phấn đứng lên: “Kỷ tổng, quả nhiên là anh. Tiểu Tống là người giỏi nhất trong nhóm thực tập sinh của chúng tôi. Không giấu gì anh, lúc riêng tư cô ấy luôn gọi tôi là sư phụ đấy.”

“Vậy sao?”

“Đó là tất nhiên.”

Tôi “…”

Trong suốt cuộc họp, tâm trạng tôi rất mờ mịt, tôi thực sự không muốn đi theo Kỷ Tế Nam, không biết hắn sẽ dùng cách nào để hành hạ tôi.

Mái tóc xoăn đó tôi dùng cả lược chải chải mà vẫn không thẳng ra.

Huhuhu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.