Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 10



Chương 10:

Chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng không nghĩ tới chính mình biến đổi nhanh như thế.

Một giây cuối cùng trước khi ngất đi, tôi chỉ còn lại một ý nghĩ…… Có thể được Lục Chinh bế công chúa.

Thật tốt!!

Đúng lúc đó tôi ngay lập tức nhớ lại, sau khi nữ chính trong phim thần tượng té xỉu chậm rãi mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện, mặt Lục Chinh dường như có chút xa xôi.

Tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, vẫn chuyển đến đôi dép bông hắn đang mang.

Tốt, tôi vẫn đang nằm trên sàn nhà tắm.

“Anh…… không thể ôm tôi ra ngoài được à?”

Tuy nói là tôi nhìn hắn tắm rửa bị đụng hôn mê, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là con gái, cứ như vậy mặc tôi nằm trên mặt đất?

Hắn nghe vậy ngồi xổm xuống, nhíu mày khẽ cười nói: “Tôi cũng muốn chứ!”

Nói xong hắn lấy tay bắt lấy tay tôi, cái gì cũng không bắt được.

Tôi: “……”

Trong phòng khách, Lục Chinh mặc áo ngủ lười biếng tựa vào sofa, ngón tay thon dài gõ vào lưng sô pha theo quy luật.

Tôi ngồi ở góc bên kia ghế sofa.

“Nhìn tôi nhiều lần như vậy, muốn nói cái gì?” Hắn nghiêng mặt nhìn về phía tôi.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi xẹt qua vô số suy nghĩ, ngoài mặt giả bộ xấu hổ nói một câu: “Tôi sẽ không nói cho người khác…”

Trong lòng không ngừng cầu mong:

Mau để tôi chịu trách nhiệm đi!

Mau để tôi chịu trách nhiệm đi!

Sau một lúc lâu, Lục Chinh gật đầu, lạnh lùng nói “Được”.

Tôi:””??”

Vậy là hết rồi? Sao không theo trình tự chứ?

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại tỉnh dậy trong lòng Lục Chinh, cả người bị hắn ôm, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, tôi sợ mình cầm lòng không được hôn lên, vì thế nhanh chóng xoay người xuống giường.

Nhưng ngoài ý muốn bị hắn ôm càng chặt, tôi hừ nhẹ một tiếng, thấy hắn cũng không có ý muốn tỉnh dậy, đối mặt hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt chuẩn bị hôn lên.

Ngay lúc tôi còn cách 0.0001 cm là có thể hôn lên mặt hắn, chuông cửa vang lên, lúc này sợ tới mức ngay lập tức xoay người đi, không hôn được ……

Tức quá!!

Lục Chinh bị đánh thức, mở mắt ra theo thói quen nhìn về phía tôi, sau đó xoa xoa mái tóc có chút lộn xộn đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đẹp.

Cô cười yếu ớt nói: “Lục Chinh, quần áo của em rơi trên ban công nhà anh rồi.”

Nghe thấy lời của cô ta, trong đầu tôi trong nháy mắt vang lên chuông báo động, người đẹp này quen biết Lục Chinh, hơn nữa hình như còn rất quen?

Người đẹp kia ra ban công nhặt quần áo, nói với Lục Chinh: “Anh vừa mới thức dậy sao? Hôm qua em vừa đi công tác trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Tôi không nói lời nào bay tới bên cạnh người đẹp kia, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá, quả thật…… nhìn đẹp hơn tôi.

Nửa giờ sau, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, à không, chỉ còn lại một mình tôi là hồn ma.

Lục Chinh cùng mỹ nhân kia đi ăn điểm tâm sáng, ồ, thì ra người đẹp kia chính là Tiểu Mỹ trên lầu.

Thật đúng là người cũng như tên.

Tôi chán nản bay vào phòng sách của Lục Chinh, lại bay tới trước tấm ảnh trên kệ sách.

Đã qua nhiều năm như vậy, tôi và Lục Chinh dường như đều thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.

Chúng ta đều trở nên trưởng thành hơn, không thay đổi chính là tôi vẫn như cũ không đứng ở bên cạnh hắn.

Bỗng nhiên cảm thấy may mắn, lúc trước cũng không có vì sắc đẹp mà đánh mất chính mình, không có vì sự yêu thích không có kết quả mà buông bỏ sự lựa chọn của chính mình, mù quáng đi theo bước chân của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.