Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 11



Chương 11:

Sự xuất hiện của Tiểu Mỹ đã phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của tôi trong khoảng thời gian này.

Nó giống như một hòn đá đập vỡ bong bóng.

Cô ấy làm cho tôi hiểu được, từ đầu đến cuối, tôi và Lục Chinh đều là người của hai thế giới.

Trước đây phải, hiện tại càng phải.

Tôi lang thang không mục đích bay tới cạnh cửa phòng khách, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, suy nghĩ trăm ngàn lần.

Thật muốn đi ra ngoài……

Với suy nghĩ đó, tôi vô thức tiến lại gần hơn, sau đó hét lên, bị đẩy ra xa.

Mà đúng lúc này, cửa từ bên ngoài bị mở ra, Lục Chinh cùng Tiểu Mỹ đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy tôi, tâm tình Lục Chinh đang rất vui gặp được tôi lại biến sắc, xoay người không biết nói câu gì với Tiểu Mỹ liền trực tiếp đi vào đóng cửa lại.

Tôi nằm trên mặt đất chờ cơn đau qua đi, nhìn thấy Lục Chinh, tôi theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vừa động đã đau dữ dội hơn.

“Đừng nhúc nhích.” Lục Chinh buông đồ trong tay xuống, ngồi xổm bên cạnh tôi cúi đầu nhìn tôi, lông mày nhíu chặt: “Cô lại muốn đi à?”

Tôi quay đầu đi im lặng một lát, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó nói với hắn: “Tôi muốn ra ngoài.”

Tôi muốn trở lại trong cơ thể của mình, trong khoảng thời gian này, bởi vì cùng Lục Chinh ở chung quá thân thiết, cho nên tôi đã rất nhanh quên đi mục đích ban đầu của mình.

Hiện tại Tiểu Mỹ xuất hiện đúng lúc nhắc nhở tôi.

Đáng lẽ tôi nên đi từ sớm rồi.

Bình tĩnh một lát, tôi từ trên mặt đất bay lên, nghe thấy Lục Chinh thấp giọng nói:

“Cô đừng để mình bị thương, tôi sẽ nghĩ cách.”

Tôi cảm thấy mình như vậy rất không tốt, Lục Chinh lại không làm sai cái gì, hắn còn giúp tôi nghĩ cách, tôi thì hay rồi, bởi vì Tiểu Mỹ lại tức giận với hắn, tôi dựa vào cái gì chứ?

Mắt nhìn đồ vật trong tay hắn, tôi lộ ra nụ cười, hỏi hắn: “Anh và Tiểu Mỹ quen biết lâu rồi à?”

Lục Chinh đặt hộp lên bàn, cũng cong khóe môi nói: “Ừ, chúng tôi quen nhau từ nhỏ, cô ấy là con gái đồng nghiệp của mẹ tôi.”

A~thanh mai trúc mã nha……

Thật chua chát mà!!

Nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài, vì vậy lại hỏi một câu: “Vậy mẹ anh có phải cũng rất thích cô ấy không?”

“Đúng là rất thích.” Hắn dùng dao nhỏ cắt hộp, lấy ra một xấp tư liệu.

Tôi còn chua hơn!

Giả bộ không nổi nữa, tôi lấy cớ muốn đi xem tivi, Lục Chinh nghe được, theo thói quen đi qua mở tivi, giúp tôi chuyển đến phim tôi thường xem.

Tôi dựa vào trên thảm, kì thực một câu cũng nghe không lọt, trong đầu một mực nghĩ đến Lục Chinh cùng Tiểu Mỹ.

Ngứa tim ngứa gan.

Buổi chiều, Tiểu Mỹ lại tới, cô vừa đến đã bị Lục Chinh đưa đến phòng sách.

Trong lúc đó, Lục Chinh còn đi ra dặn dò tôi xem phim cho tốt.

Tôi: “……”

Đây là đặc biệt đến nói cho tôi không nên đi quấy rầy bọn họ sao?

Cực kì khó chịu.

Cho đến chạng vạng, Tiểu Mỹ mới rời đi, trước khi đi, cô đối với Lục Chinh lộ ra nụ cười tuyệt đẹp: “Lục Chinh, ngày mai gặp.”

Nếu không phải tôi không thể chảy ra nước mắt, tôi có thể khóc ngay tại chỗ.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tiểu Mỹ đều đến ở một lát, tâm tình Lục Chinh rất tốt, trong lòng vui mừng mang theo một tia lo lắng không rõ ràng.

Điều này rõ ràng giống như biểu hiện lúc trước khi tôi thầm mến hắn.

Ngay cả buổi chiều hôm đó bà Chu ra ngoài vừa lúc gặp Lục Chinh về cũng cười tủm tỉm trêu chọc:

“Tiểu Lục à, bà xem con gần đây mặt mày rạng rỡ, có phải có chuyện tốt gì không?”

Lục Chinh sửng sốt, ho khan vài tiếng, khẽ hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.