Tiểu cung nữ vừa mới nói xong không lâu, Hoàng Hậu còn chưa kịp giải nai thì Thục phi đã đến.
Vào trong, nàng ta vừa nhìn thấy Hoàng Hậu liền lập tức lộ ra một nụ cười châm chọc.
“ Ồ, Hoàng Hậu nương nương cũng ở đây à.”
Hoàng Hậu nhìn về phía Thục phi, sắc mặt đã đanh lại.
Kẻ thù gặp mặt, tất nhiên là hết sức đỏ mắt.
“Thục phi, đừng có phi lễ.” Hoàng Hậu bày thân phận ra, lạnh lùng răn dạy một câu.
Thục phi lại không thèm để ý mà bật cười.
Nàng ta tiến lên, đến trước mặt ta.
Tầm mắt của nàng ta quét lui quét tới ở trên mặt ta, cuối cùng, cười nhạo một tiếng.
“Chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
Ta: “…”
Thục phi ném ra những lời này xong liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người trở thành một kẻ thiếu kiên nhẫn từ khi nào vậy? Chỉ là vài câu đồn đãi mà thôi, cũng đáng để người chạy tới nịnh bợ một mỹ nhân mới tiến cung?”
Hoàng Hậu nghe vậy không giận còn cười.
“Thục phi, nói năng cho cẩn thận.” Thái độ đó của Hoàng Hậu, có thể nói là khuyên ngăn, trong mắt lại là ý cười xen lẫn xem kịch vui.
Thục phi nhìn lên, lửa giận bị khơi mào.
Nàng ta hiển nhiên cũng không phải thật sự giống như lời nói của bản thân, cảm thấy đó chỉ là một ít lời đồn đãi mà thôi.
Nàng ta lại nhìn về phía ta.
Cực hung tợn.
“Bổn cung không thích nhất là có người giống bổn cung.”
Nàng ta mở miệng, duỗi tay muốn sờ mặt của ta.
Vừa duỗi tay vừa nói: “Bổn cung là độc nhất vô nhị, những đồ giả mạo, nên bị hủy…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, bởi vì Thục phi lập tức sắp đụng tới mặt của ta, mà ta lại “phản xạ có điều kiện” trực tiếp bóp chặt cổ tay của Thục phi, vật ngã nàng ta ngã lộn nhào.
Tiếng “Rầm” kia khiến tất cả những người có mặt đều kinh hãi.
Hoàng Hậu cũng trợn tròn mắt.
Mà Thục phi bị ta ném văng ra đất càng tỏ vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Nhưng cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta, sau khi kịp phản ứng lại liền chạy nhanh qua đỡ Thục phi.
Cú ngã này của Thục phi, rớt rất nhiều trâm, búi tóc cũng có chút rối loạn.
Có thể là ta ra tay quá nặng, hoặc là do da thịt nàng ta quá mềm, cú ngã này khiến trán và mặt nàng ta đỏ một mảng.
Nàng ta dưới sự nâng đỡ của cung nữ, chỉ tay vào ta, hai mắt đỏ bừng: “Thịnh Giai Nghi, ngươi dám! Ngươi cư nhiên dám!”
Ta dám gì cơ?
Ta chỉ có thể nhìn Thục phi và thở dài: “Thục phi nương nương, người cũng không nên trách thần thiếp, thần thiếp có bệnh không thích bị người khác chạm vào, nếu không thân thể sẽ mất khống chế, mà mất khống chế thì như thế nào nhỉ, à Thục phi nương nương cũng đã nhìn thấy rồi đó.”
Thục phi: “…”
Hoàng Hậu cũng sửng sốt một chút, sau đó chỉ có thể cúi đầu, liều mạng đè nén tiếng cười.
Có lẽ Hoàng Hậu cảm thấy vừa nãy nắm tay ta chẳng sao cả, ta đây là không thích Thục phi.
Được rồi, ta đúng thật là cố ý.
Nhưng có trời đất chứng giám.
Nắm tay thì không sao, nhưng có ai mới vừa gặp lại động chạm sờ mặt đâu?
Hơn nữa, Thục phi kia hiển nhiên có ác ý.
Thục phi vốn đã tức giận, nghe cách giải thích của ta xong lại càng giận hơn.
“Thịnh Giai Nghi, ngươi bất kính với bề trên, người đâu, bắt ả ta lại!” Thục phi cảm thấy bản thân không đánh lại được ta nên tìm người giúp đỡ.
Hoàng Hậu thấy thế, trầm mặt nói: “Thục phi, ngươi muốn làm gì?”
Thục phi hung ác nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, Thịnh Giai Nghi dám ra tay với bổn cung, Hoàng Hậu nương nương đây là không phân biệt phải trái đen trắng, cố tình bao che?”
Hoàng Hậu nghe vậy bèn đáp: “Thục phi, là ngươi nói năng lỗ mãng trước.”
Thục phi cười khinh thường: “Vậy hãy để Hoàng Thượng tới phán xét thay chúng ta.”
Lời này vừa ra, Hoàng Hậu nhìn Thục phi giống như kẻ ngốc.
Thục phi bị Hoàng Hậu nhìn như vậy, trong lòng cũng lộp bộp một chút.
Còn ta thì sao?
Ta vui mừng khôn xiết vỗ vỗ tay: “Liễu Lục, ngươi mau đi mời Hoàng Thượng tới đây một chuyến.”
Nói xong, ta lại cảm thấy không được.
“Hay là, Hoàng Hậu nương nương, Thục phi nương nương, hai người chịu khó chút, tự mình đi tìm Hoàng Thượng?”
Thục phi nghe vậy, càng hung tợn nhìn ta: “Ngươi không đi?”
Ta có chút đồng tình nhìn nàng ta một cái và đáp: “Thần thiếp cảm thấy, mình không đi thì tốt hơn.”
Thục phi có lẽ vốn tồn tại ý lui nhưng lại bị lời nói này của ta kích thích.
“Muốn đi phải cùng đi.” Nàng ta trừng mắt nhìn ta.
Ta nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Được thôi.”
Liễu Lục bên cạnh ta bày vẻ mặt c.hế.t lặng.
Chắc là hoàn toàn không ngờ rằng cảnh tượng này.
Mặc kệ thế nào, ta, Hoàng Hậu và Thục phi, ba người mang theo cung nữ của riêng mình, dềnh dàng đi tới Càn Thanh cung.