Sau khi nghe cung nhân thông báo, ta và Hoàng Hậu, Thục phi bị triệu vào.
Vừa vào trong, ta liền đối diện với ánh mắt ngập tràn hứng thú của Tần Quân.
Ta trầm mặc một chút.
Ta biết ngay mà.
Nếu ta không tới, hắn sẽ bị Hoàng Hậu và Thục phi làm phiền.
Còn nếu ta tới, đó chính là sân khấu của ba nữ nhân, hắn thì ngồi xem kịch.
Nghĩ vậy, ta hung tợn trừng mắt nhìn Tần Quân.
Tần Quân bị ta trừng mắt nhìn xong liền lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Hắn thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, giờ này tới đây là có chuyện gì?”
Đừng nhìn nghĩ hắn nghiêm túc, ta cảm thấy có lẽ hắn đang thầm kêu gào trong lòng: “Mau nói đi, nhanh lên.”
Hoàng Hậu cũng không phụ sự kỳ vọng của Tần Quân.
Nàng ta tiến lên trước, sau khi hành lễ liền nói: “Hoàng Thượng, chuyện nơi hậu cung, thần thiếp vốn không nên quấy rầy Hoàng Thượng, nhưng chuyện này có liên quan đến Thịnh mỹ nhân, thần thiếp mạo muội muốn xin ý chỉ của Hoàng Thượng.”
Tần Quân vừa nghe xong liền kích động.
Đương nhiên, hắn vẫn kìm chế cảm xúc muốn xem kịch hay, biểu tình thì tạm được, nhưng giọng điệu lại nhanh hơn rất nhiều.
Hắn hỏi: “Thịnh mỹ nhân làm sao?”
Bộ dáng vội vã này, chẳng phải vừa lúc đúng với câu nói ta là bạch nguyệt quang của hắn sao?
Nếu không sao phải nôn nóng như thế?
Tay ta lại bắt đầu ngứa ngáy.
Muốn mài đao.
Hoàng Hậu thực vừa lòng với thái độ của Tần Quân, nhưng nàng ta chưa kịp mở miệng thì đã bị Thục phi cắt ngang.
Thục phi trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Quân, vừa nói vừa nghiêng người về phía hắn: “Hoàng Thượng, Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, bắt nạt thần thiếp…”
Thục phi còn chưa nói xong, Tần Quân thấy nàng ta mò qua, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, trực tiếp nhảy bật ra khỏi ghế.
Nói nhảy cũng không quá đúng.
Chỉ là tốc độ đứng dậy nhanh chóng, hơn nữa còn tránh khỏi Thục phi.
Vì thế…
Thục phi trực tiếp đâm đầu vào ghế dựa.
Trán trực tiếp đập vào trên thành ghế.
Nghe tiếng vang kia ta cũng có chút đau lòng cho nàng ta.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Nhưng ta biết, Hoàng Hậu đang nhịn cười, Tần Quân cũng đang nhịn cười.
Chỉ mỗi ta là thật sự cười ra tiếng.
Thật sự là tư thế ngã này của Thục phi có chút buồn cười, đặc biệt là nàng ta giờ đây còn bày ra bộ dáng đầu tựa trên ghế, tứ chi lại đung đưa một cách điên cuồng.
Đến khi Thục phi đứng vững, tầm mắt đầu tiên dừng ở trên người ta, hung tợn trừng ta.
Ta nỗ lực nhịn cười, mở miệng: “Thục phi nương nương, ta từ nhỏ đã có một tật xấu, mỗi khi bị sợ hãi sẽ bật cười.”
Đây thật sự không phải lỗi của ta a.
Đặc biệt là khi nhìn vết sưng càng lúc càng lớn trên trán Thục phi…
Thục phi tức giận muốn ch.ế.t, nhưng lúc này nàng ta không trút lửa giận lên ta mà là quay đầu nhìn Tần Quân.
“Hoàng Thượng.” Thục phi vừa nũng nịu vừa dậm chân.
Bộ dáng kia…
Thực xin lỗi, nổi cả da gà.
Tần Quân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn lặng lẽ rời xa Thục phi một bước.
Thục phi đang chìm trong cảm xúc của bản thân nên không nhận ra được.
Nàng ta bắt đầu cáo trạng.
“Mới vừa rồi thần thiếp chỉ là muốn chạm vào Thịnh mỹ nhân một chút, nàng ta liền đẩy ngã thần thiếp. Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”
Đôi mắt Thục phi đỏ bừng, thật đúng là một nữ nhân đáng thương.
Nữ nhân đáng thương còn biết làm bộ làm tịch.
“Thần thiếp cũng không có ác ý với Thịnh mỹ nhân, chỉ là muốn thân cận nàng ấy hơn chút thôi. Nàng ấy không thích thần thiếp đã đành, sao lại ra tay với thần thiếp cơ chứ? Thần thiếp tốt xấu gì cũng là một trong tứ phi,, Thịnh mỹ nhân dám ra tay với thần thiếp ở trước mắt bao người, nếu không trừng phạt, sau này không biết còn gây ra chuyện gì.”
Thục phi cảm thấy kéo một mình ta xuống còn chưa đủ.
Nàng ta lại oán giận: “Hoàng Hậu nương nương thân là chủ của hậu cung, không thưởng phạt phân minh thì thôi, lại còn bao che cho Thịnh mỹ nhân. Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.”
Nàng ta chỉ vào phần trán của bản thân: “Hoàng Thượng, người nhìn vết thương này của thần thiếp đi, thật nghiêm trọng.”
Tần Quân nghe vậy, hắng giọng hỏi: “Giai Nghi, có chuyện này thật sao?”
Thấy Tần Quân kêu tên của ta, ta đang muốn mở miệng thì Thục phi lại cướp lời.
“Hoàng Thượng, Thịnh mỹ nhân không chỉ bất kính với thần thiếp mà còn biện minh ra một lý do cực kỳ vô lý, quả thực là coi thần thiếp như kẻ ngốc.”
Tần Quân tò mò, hỏi: “Lý do gì vậy?”
“Nàng ấy nói, từ nhỏ mắc bệnh, nếu có kẻ chạm vào, nàng ấy liền sẽ mất khống chế mà đánh người khác.” Thục phi tức giận nói.
Tần Quân nghe vậy đáp: “À thì, nàng ấy đúng thật là mắc căn bệnh này.”
Thục phi: “?”
Tần Quân nói một cách nghiêm túc: “Trẫm và nàng ấy là thanh mai trúc mã, trẫm đã biết việc này từ khi còn nhỏ.”
Thục phi: “?”
Trong mắt Thục phi tràn ngập nghi hoặc.
Trên mặt lại hiện rõ một câu.
“Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?”
“Các ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?!”
Trong lòng Thục phi đúng thật nghĩ như vậy.
Còn vì sao ta lại biết…
Bởi vì Tần Quân có thuật đọc tâm, sau đó hắn đã nói cho ta nghe.
Đương nhiên, giờ phút này ta vẫn còn chưa biết.
Thục phi nghe vậy xong tức đến nỗi liên tục rớt nước mắt.
Tần Quân cũng không cao hứng, hắn nói: “Nàng ấy cũng là thân bất do kỷ, ngươi chỉ té ngã một chút, nhưng Giai Nghi đã bị căn bệnh lạ này tra tấn rất lâu. Thục phi, ngươi từ trước đến nay đều thiện giải nhân ý, vì sao không thể thông cảm cho Giai Nghi? Ngươi đúng là làm trẫm quá thất vọng!”
Thục phi mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Mà ta, chỉ nghĩ vỗ tay cho Tần Quân.