Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 8



Chương 8:

Khi ta ý thức được chuyện không thích hợp là lúc đang ở Phượng Loan cung của Hoàng Hậu.

Bởi vì quyển truyện mà Quý phi viết nên giữa 3 người Hoàng Hậu, Quý phi và ta có chút đề tài nói chuyện phiếm.

Ta nhàm chán, Quý phi cũng nhàm chán, Hoàng Hậu lại không nhàm chán, nhưng sự thù hận mà nàng ấy đè nén ở trong lòng thật sự quá khó chịu, cũng cần phát tiết cảm xúc của bản thân.

Vì thế, ba người chúng ta ăn nhịp với nhau.

Khi rảnh liền tới Phượng Loan cung thảo luận về truyện của Quý phi.

Hoàng Hậu làm bộ như không có việc gì mà nói với Quý phi: “Quý phi có từng nghĩ tới, lấy một nhân vật chính nằm mộng cả đời xong được quay lại kiếp trước để viết thành truyện không?”

Quý phi nghe vậy, hai tay vỗ vào nhau: “Trọng sinh sao, suy nghĩ Hoàng Hậu nương nương thật độc đáo, ở chỗ chúng ta… Khụ, quê quán của ta, là truyện được phổ biến rất rộng đó.”

Hoàng Hậu nghe vậy nở nụ cười: “Phải không? Thật muốn đọc một quyển truyện như vậy.”

Quý phi vỗ vỗ ngực: “Để đó ta lo.”

Hoàng Hậu và Quý phi liền triển khai thảo luận điên cuồng về câu chuyện trọng sinh này.

Ta ấy à, chỉ làm một người đứng xem, ngẫu nhiên trả lời mấy câu.

Trong lúc đó, mama tâm phúc của Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng tiến vào cáo trạng.

“Nương nương, Thục phi kia thật sự là không biết phép tắc.” Mama trầm mặt nói.

Nghe đến Thục phi, ý cười trên mặt Hoàng Hậu phai nhạt đi và hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mới nãy khi Hoàng Thượng giải sầu ở Ngự Hoa Viên, Thục phi sống chế.t bám lấy Hoàng Thượng không chịu buông, đúng thật là chưa bao giờ gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.”

Hoàng Hậu sắc mặt nhàn nhạt: “Kệ nàng ta đi.”

Mama lại nói: “Hoàng Thượng thế mà lại mềm lòng, không trách tội Thục phi, lại còn đưa người tới Càn Thanh cung.”

Giọng nói này vừa ra, Hoàng Hậu đột nhiên nhìn về phía mama: “Ngươi nói cái gì?”

Ta cũng nhìn về phía mama, sắc mặt trầm đến có chút đáng sợ: “Hoàng Thượng mang theo Thục phi đến Càn Thanh cung?”

Mama gật đầu: “Lão nô cách ở xa nên không nghe rõ, chắc là do Thục phi bám chặt quá.”

“Sẽ không.” Ta lập tức phủ nhận. “Hoàng Thượng không phải là người như vậy.”

Tần Quân không thích Thục phi, đặc biệt là với thân phận phi tần như vậy, hắn sợ bí mật của bản thân bị phát hiện, hận không thể cách mấy nữ nhân đó rất xa, sao lại có thể đem theo Thục phi đi?

Lại còn là một nơi như Càn Thanh cung.

Ta rũ mắt.

Đợi lát nữa đến hỏi Tần Quân một chút mới được.

Có lẽ là do sắc mặt của ta có chút khó coi nên Quý phi vội hoà giải.

“Ôi, có Giai Nghi của chúng ta ở, Hoàng Thượng tìm Thục phi làm gì chứ, Thục phi sao có thể so với Giai Nghi của chúng ta.”

Ta biết ý của Quý phi, có chút bất đắc dĩ cường điệu lại lần nữa: “Hoàng Thượng không phải là loại người sẽ tìm thế thân.”

Khi nói lời này, ta còn lén liếc Hoàng Hậu.

Đáng tiếc, cả hai người này đều không tin.

Hoàng Hậu chỉ cười nhạt, trong ánh mắt nhìn ta còn có sự thương tiếc.

Quý phi thì trực tiếp hơn, nàng ấy cảm khái: “Giai Nghi, ngươi quá yêu hắn, lại tin tưởng hắn như vậy.”

Ta: “…”

Ta yêu hắn cái quỷ gì chứ, nói 3000 hậu cung của hắn yêu hắn thì được.

Hoàng Hậu cười cười, nói: “Chúng ta mới vừa nói đến đâu nhỉ? Quý phi, cái ngươi mới vừa nói kia thật thú vị, ngươi nói tiếp đi.”

Quý phi vừa nghe đến viết truyện liền bị hấp dẫn.

Đề tài lại lần nữa về tới viết truyện.

Ta vẫn nghe câu được câu không như cũ, trong lòng lại đang cân nhắc chuyện giữa Thục phi và Tần Quân.

Mắt thấy không khí dần dần lại chuyển sang bình thường, cung nữ lại đột nhiên tới báo: “Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến.”

Hoàng Hậu hơi hơi tạm dừng, khoé mắt đầu tiên liếc ta một cái, sau đó mới mở miệng: “Cho nàng ta vào đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.