4.
Trong nhà hàng Trung Hoa, Lục Vũ gọi các món đều rất hợp khẩu vị của tôi.
Nhìn khói của đồ ăn đường phố bốc lên nghi ngút, tôi không khỏi hít một hơi thật sâu mùi thơm quyến rũ ấy.
“Không ngờ khẩu vị của chúng ta lại giống nhau.”
Lục Vũ nhẹ nhàng đáp lại, mỉm cười đưa đũa cho tôi.
Nếu không thể có được trai đẹp thì bạn phải ăn nhiều đồ ăn vào. Sườn xào chua ngọt là món tôi thích nhất.
Khi tôi đang gặm một miếng, hai con tôm đã bóc vỏ bỗng xuất hiện trong bát khiến tôi ngừng động tác nhai sườn lại.
Lục Vũ đang đeo găng tay. Vết dầu trên đầu ngón tay vẫn còn sáng bóng dưới ánh đèn.
Tôi chớp mắt.
Lục Vũ không phải thích sạch sẽ nhất sao?
“Cảm ơn.”
Tôi nhét con tôm vào miệng và định tự bóc thêm thì bị bên kia ngăn không cho tôi đeo găng tay vào.
“Cứ ăn đi.”
Tai tôi hơi đỏ lên.
“Thật trùng hợp. Không ngờ sau khi tốt nghiệp chúng ta lại gặp lại nhau.”
Lục Vũ gật đầu đồng ý.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng trái tim mình sẽ rơi vào tay của một người hai lần.
Không những vậy còn nợ anh ấy một số tiền rất lớn.
Nói xong vài câu, không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Tôi cắn đầu đũa bắt đầu tìm đề tài: “Ở nước ngoài tốt như vậy, sao đột nhiên lại trở về?”
Dưới ánh đèn, ánh mắt Lục Vũ đột nhiên trở nên sâu thẳm.
Tôi nghiêng đầu.
Người đàn ông bỏ con tôm cuối cùng vào bát của tôi. Thậm chí cả động tác cởi găng tay cũng tao nhã đến tận xương tủy.
“Có người đang chờ.”
Ồ.
Tôi biết mà! Người đó chắc chắn không phải tôi rồi.
Dù biết mình không xứng với nam thần nhưng khi nghe điều này tôi vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Ai vậy?
Nam hay nữ?
Trong lúc tôi đương bận suy nghĩ, Lục Vũ lại đẩy tờ IOU trước mặt tôi.
Miếng cơm vừa nuốt, suýt mắc nghẹn trong cổ họng tôi.
“Thật tình cờ là tôi cũng không thích bộ đồ này. Cậu tìm cách khác để trả nợ nhé?”
Tìm cách khác trả?!
Bốn từ này hiện lên trong đầu tôi ngay lập tức. Gò má bất giác nóng lên.
Khi tôi bối rối nhìn sang, khóe miệng Lục Vũ cũng hơi nhếch lên.
“Làm, làm sao để trả…”
Khi tôi nói điều này, tim tôi đập loạn xạ.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của đối phương, tôi nuốt nước bọt lo lắng.
Lục Vũ đặt chìa khóa lên bàn.
“Hay là cậu phục vụ tôi trong một tháng nhé?”
Phục vụ!??
Sau khi nhận thức được nghĩa của câu nói đó, tôi gần như tức giận. Mặc dù tôi có tình cảm với anh ấy là thật! Nhưng tôi không thể làm điều vô đạo đức đó được!
Đôi mắt giận dữ của tôi vô tình mở to. Tôi chưa kịp phát huy sức mạnh mắng người của mình thì Lục Vũ bỗng bật cười. Một bàn tay to lớn xoa đầu tôi.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Ý tôi là, cậu có thể giúp tôi nấu ăn trong một tháng được không?”
À.
Chỉ là vậy thôi hả.
Nhận ra bản thân đã có những suy nghĩ thiếu trong sáng, tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Một tháng có phải là ngắn quá không? Hai tháng được không?”
Nếu tôi chỉ làm việc trong một tháng để trả nợ số tiền lớn như vậy thì có lẽ tôi đang lợi dụng anh ấy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Vũ.
“Được, vậy thì hai tháng.”
6.
Bụng tôi trở nên tròn vo sau bữa cơm này.
Lục Vũ quay người nhìn bầu trời vốn đã tối đen: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên này còn kéo dài cho đến khi ngồi vào ghế phụ.
Đây là người đàn ông tôi đã thầm yêu suốt thời đại học!!!
Nhìn gương mặt phản chiếu trên kính xe, tôi không giấu được niềm vui thầm mà lè lưỡi. Trái tim tôi vốn đã bình tĩnh lại vì cuộc gặp hôm nay trở nên bồn chồn.
Lục Vũ có vẻ như đang nghiêng đầu về phía tôi.
Trong xe vang lên tiếng cười khúc khích: “Bữa ăn hôm nay chưa đủ no à?”
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Vũ thản nhiên đặt tay lên vô lăng, quay sang nhìn tôi. Ánh đèn đường màu vàng chiếu vào khuôn mặt anh.
Đôi mắt nheo lại như quyến rũ lòng người. Hơn nữa còn sống mũi thẳng, đầy nam tính… Âm thanh khàn khàn khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh.
Aaaa.
Trên mặt tôi nóng bừng, nhưng ánh nhìn của tôi vẫn dán chặt vào Lục Vũ, không hề rời mắt.
“Anh đang cười cái gì vậy…”
Lục Vũ giơ tay lên và đưa về phía tôi.
Tôi nín thở để kìm nén trái tim đang đập thình thịch và vô thức nắm chặt dây an toàn bằng cả hai tay.
Lục Vũ nhẹ nhàng vén mái tóc còn lòa xòa của tôi ra sau tai. Anh vừa định nói gì đó thì phía sau vang lên tiếng bíp bíp.
Sau khi Lục Vũ tỉnh táo lại, anh đạp ga tới mức tôi còn cảm nhận được một lực đẩy mạnh vào lưng.
Xe của Lục Vũ lái thẳng tới tầng dưới nhà tôi. Chỉ sau khi chiếc xe dừng lại tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Ủa sếp, anh còn biết vị trí nhà của tôi cơ à?”
Tôi không giấu được niềm vui thầm kín trong lòng. Chẳng lẽ anh chàng này cũng để ý đến tôi một chút sao?
Lục Vũ sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên đã sững sờ trong chốc lát.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt anh đã trở lại bình thường.
“Ồ, không phải trong sơ yếu lý lịch của cậu có ghi sao?”
Ồ…
Khuôn mặt tươi cười của tôi đang nâng lên từ từ hạ xuống.
“Hẹn gặp sếp vào ngày mai.”
Lúc tôi lên tầng, đèn pha phía sau luôn bật sáng.
Mãi đến khi vào nhà và bật đèn lên, tôi mới mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô khởi động ở tầng dưới.
7.
Buổi tối, tôi nằm trên giường, vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
“Bạn thân! Việc gấp lắm!!”
Người kia trả lời bằng dấu hỏi trong vài giây.
“Sếp của mình không cần mình trả tiền bộ đồ, nhưng lại muốn mình nấu ăn cho anh ấy hai tháng. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?”
“Cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
Bên kia màn hình, tôi dường như tưởng tượng thấy một cô gái ôm trán suy nghĩ.
Khoảng hai phút sau, điện thoại lại reo lên.
“Ngoài việc nấu nướng, sau giờ làm, cậu có thể chuẩn bị bữa trưa tình yêu cho anh ấy”.
???
Ý cô ấy là bento tình yêu ấy hả?
Đúng lúc tôi đang nghi ngờ về tính khả thi thì đối phương đã gửi lại cho tôi một biểu tượng cảm xúc “có chút ý nghĩa”.
“Đây là việc mà một người đang nợ sẽ làm.”
…
Ngày hôm sau, tôi đến công ty với hộp cơm tình yêu trên tay.
Khi đồng nghiệp đi ăn vào buổi trưa, tôi gõ cửa văn phòng trong lo lắng.
Khi Lục Vũ mở hộp cơm, tôi thấy rõ ràng anh ấy đã nhướn mày. Anh ấy nheo mắt lại, nhìn tôi đầy dò xét.
“Đây là bữa trưa của sếp!” Tôi miễn cưỡng mỉm cười. “Tôi hứa sẽ phục vụ anh thật tốt.”
Lục Vũ chỉ gật nhẹ đầu.
Tôi nhìn bát cơm cà ri hình con gấu mà xấu hổ cúi gằm, đầu ngón chân căng thẳng mà cắm xuống đất.
Lục Vũ cầm đũa nhìn hộp cơm một lượt, cuối cùng chạm vào tai gấu con.
Sau khi nếm thử một miếng, Lục Vũ đột nhiên nhướng mày nhìn tôi.
“Của cậu đâu?”
Mắt tôi đảo quanh một lúc. “Tôi đặt đồ ăn!”
Lục Vũ đặt đũa xuống, nhanh chóng bấm điện thoại.
Chưa đầy mười phút sau, nhân viên giao hàng đã mang theo túi lớn túi bé đến tận cửa.
Nhìn vào những miếng sườn cừu và những lát pizza thượng hạng trên bàn, tôi cố gắng không nuốt nước bọt.
“Ăn cùng đi.”
Thế nhưng tay của Lục Vũ lại chẳng rời khỏi hộp cơm lấy một giây.
Điều đó làm tôi ăn món sườn cừu cũng không được yên.
Sau đó, không biết dũng khí từ đâu mà ra hay do tôi luống cuống tới mức nhầm lẫn, tôi đã đưa miếng thịt cừu vừa cắn một miếng vào miệng Lục Vũ.
Lục Vũ giật mình.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tai tôi đỏ bừng.
Đúng lúc tôi đang định rút tay lại thì Lục Vũ đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, há miệng cắn miếng sườn. Vết cắn này tình cờ trúng vào chỗ tôi vừa đặt miệng.
Hai má tôi chợt đỏ bừng, cánh tay cứng đờ, không thể cử động.
Nhìn miếng thịt cừu vẫn còn sót lại trên tay, tôi cảm thấy khó xử.
Có nên ăn hay không?
“Nó thực sự rất ngon.”
Lục Vũ tựa hồ đã đọc được suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi, lại tiếp tục gặm sạch miếng sườn cừu.
Mặt tôi bùng nổ như một con tôm chín.
“Sếp Lục, tôi nghe nói anh…” Tôi khó khăn nhìn đồ ăn trong miệng. “Anh mắc chứng sạch sẽ.”
Lục Vũ ăn xong miếng cuối cùng của bữa trưa, không quên dùng khăn giấy lau khóe miệng.
“Ừ, nhưng cũng còn tùy người.”
8
Buổi tối, tôi lên xe của Lục Vũ về nhà nấu cơm cho anh ấy.
Tôi thẳng người, không dám quay sang nhìn anh.
Mọi người còn nhớ câu nói ban ngày của anh ấy chứ?
Lục Vũ dường như không nhận ra tôi có chuyện gì mà vẫn lái xe thẳng tới siêu thị.
Khi đang đẩy xe đi mua đồ, tôi chợt nhận ra.
Hành động này…
Thực sự giống một đôi yêu nhau.
“Cậu có muốn ăn cánh gà không?”
“ Có.” Tôi trả lời ngắn gọn.
Lục Vũ quay người ném hai khay gà vào trong xe. Khi đi ngang qua khu vực hải sản, anh lại xúc đầy một túi tôm.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy cách anh ấy xúc cả tôm cả nước vào trong túi.
Tôi định lên tiếng nhưng đã vội kiềm chế. Điều đó khiến một bà cụ lớn tuổi tiến tới.
“ Mấy người trẻ này, có gì mà không thể nói thẳng với nhau?”
Vừa nói, bà lão vừa xé một đường nhỏ dưới túi đựng tôm. Gần một nửa chỗ nước trong túi lập tức chảy ra.
“Chàng trai trẻ, đừng tốn quá nhiều tiền vào siêu thị. Bạn gái của cậu trông có vẻ đau khổ với túi tôm này lắm rồi nhưng lại ngượng ngùng không dám nói cho cậu biết đâu.”
Tay tôi siết chặt khi đẩy xe.
Thấy Lục Vũ không lên tiếng, tôi vội vàng xua tay giải thích.
Không ngờ Lục Vũ lại dùng tay trái bỏ chiếc túi vào xe đẩy rồi đáp lại.
“Dạ cháu cảm ơn bà vì đã nói cho cháu biết!”
…
Cho đến ban đêm, sau khi tôi về tới nhà, trái tim đập thình thịch của tôi mới có thể bình tĩnh lại được.