Hữu Duyên

Phần 3



Phần 3:

9.

Trước khi đi ngủ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Lục Vũ mỉm cười ấm áp khi đáp lại bà cụ.

Ý của anh ấy là gì?

Nghĩ đến những hành vi mập mờ, không rõ ràng mấy ngày qua, môi dưới của tôi như muốn bị cắn nát.

Tôi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

“Mở cửa lấy đồ ăn đi này!”

Tôi sợ quá bèn chạy ra khóa cửa phòng ngủ lại.

“Tôi không gọi đồ ăn. Anh nhầm người rồi!”

Tiếng gõ cửa tạm dừng, sau đó là một âm thanh lớn hơn.

Những vụ s.á.t h.ạ.i những cô gái sống một mình thường xuyên xảy ra.

Đây là khu dân cư cũ nhưng tầng tôi ở lại không có hàng xóm. Người ngoài cửa đang sốt ruột chờ đợi. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng cạy khóa.

Tim tôi thắt lại.

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Lục Vũ.

Tay tôi run rẩy cầm lấy điện thoại gọi cho anh ấy. Tiếng bíp và tiếng mở khóa nghe như một bản nhạc chết chóc.

Một lớp mồ hôi mỏng đã hình thành trên trán tôi.

Tôi chuyển hết tủ đồ trong phòng ngủ ra chặn cửa, cùng lúc đó, bên tai tôi cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói ngái ngủ.

“Lâm Húc Húc?”

Tôi nuốt khan, giả vờ bình tĩnh, dùng hai tay ôm chặt đùi để giữ giọng nói vững vàng.

“Chồng ơi, anh gọi đồ ăn khuya tới cho em đấy à?”

Người trong điện thoại do dự một lát.

Tôi giơ điện thoại lên và bật loa ngoài ở mức âm lượng tối đa.

“Không em yêu. Có chuyện gì thế?”

Giọng nam vang lên khiến tiếng xào xạc bên ngoài đột nhiên dừng lại.

Đầu óc tôi hỗn loạn, đúng lúc tôi chưa biết phải nói gì thì trong điện thoại lại truyền tới giọng của anh.

“À ban nãy anh có đặt cơm cho em. Nhưng mà chắc trời khuya, shipper bị lạc rồi. Em đừng lo, anh quay về ngay đây.”

“Được ạ.”

Tôi đứng trên ghế sofa, áp tai vào cửa. Đôi chân dưới váy ngủ của tôi vẫn run rẩy không thể kiểm soát. Ngoài cửa chắc chắn không còn tiếng động nào, nhưng tôi cũng không dám ra ngoài nhìn.

Ngay khi tôi nghĩ đã an toàn thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân dồn dập.

“Lâm Húc Húc!”

Dây thần kinh căng thẳng lập tức được giãn ra ngay khi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

Tôi vội vàng đáp lại, nhưng giọng tôi vô thức tràn ngập nước mắt.

“Tôi ở trong phòng.”

Giọng nói của Lục Vũ truyền đến từ trước cửa phòng ngủ: “Cậu mở cửa trước đi.”

Tôi chuyển từng tủ và ghế đi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Vũ, tôi cuối cùng cũng không cầm được nước mắt.

“Có người vừa cố đột nhập vào nhà tôi.”

Ánh mắt Lục Vũ sâu thẳm, kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Và tôi càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy cửa nhà đã được mở ra.

“Không sao đâu, không sao đâu.”

“Tối nay tôi ở cùng cậu. Không ai dám quấy rầy cậu nữa.”

10.

Lục Vũ bế tôi lên và đặt tôi về giường.

Khi anh đứng dậy, tôi nắm lấy góc áo của anh ấy với đôi mắt mờ mịt.

“Đừng đi.”

Lục Vũ cười khẽ, đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi.

“Tôi không đi đâu cả. Tôi chỉ đi lấy cho cậu cốc nước.”

Lúc này tôi mới buông góc áo của Lục Vũ ra.

Khi anh ấy bưng cốc nước bước vào, tôi mới nhận ra người đàn ông này đang mặc đồ ngủ và đi dép lê.

Dòng nước ấm chảy xuống cổ họng, tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cứ an tâm ngủ đi, tối nay tôi sẽ ở đây với cậu.”

Lục Vũ tự nhiên kéo ghế ngồi ở bên giường.

Không biết có phải do dư chấn của sự việc vừa rồi hay không, tôi nhích sang một bên và vén chăn lên.

“Nằm cùng đi.”

Dưới ánh trăng, tôi có thể thấy rõ Lục Vũ thoáng giật mình. Nhưng người đàn ông không hề do dự, nằm xuống ngay lập tức. Anh ấy quấn tôi thật chặt trong chăn.

“Được rồi, cậu ngủ đi, tôi thật sự sẽ không đi.”

Tôi lén lút đưa tay nắm lấy một mảnh áo của Lục Vũ rồi sau đó ngủ thiếp đi.

Nhưng khi tôi mở mắt lại vào sáng hôm sau thì mặt trời đã lên cao. Nắng chói chang khiến tôi muốn che mắt lại.

Tuy nhiên, tay tôi lại không thể nhấc lên được.

Nhìn kỹ hơn, tôi đã trượt vào vòng tay của Lục Vũ từ lúc nào. Tay tôi cũng luồn vào trong bộ đồ ngủ của Lục Vũ, sờ vào cơ bụng của anh.

Người đàn ông này thậm chí còn vòng tay ôm chặt lấy tôi.

Bây giờ đã không còn nguy hiểm, khuôn mặt của tôi lập tức đỏ bừng.

Có phải tôi vừa ăn đậu phụ của sếp mình không…

Tôi muốn bí mật đứng dậy trước khi Lục Vũ chưa tỉnh giấc.

Tuy nhiên, cơ thể vừa cử động đã bị kéo lại.

“Đêm qua em không hề ngượng ngùng khi lăn vào vòng tay tôi. Vậy mà giờ lại biết xấu hổ rồi?”

Lục Vũ chậm rãi mở mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Tôi đỏ mặt không biết đáp lại kiểu gì.

Phải rất lâu tôi mới nói được một câu.

“Cảm ơn sếp Lục tối qua đã tới.”

Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Trên mặt Lục Vũ tựa hồ hiện lên một tia không vui. Anh dùng bàn tay to lớn vỗ đầu tôi hai cái.

“Tối qua em gọi tôi là chồng. Khi tỉnh dậy thì lại thành sếp Lục.”

Mặt tôi đỏ bừng vì bị trêu chọc.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về đêm qua.

“Dậy thôi, tôi cùng em đi báo cảnh sát. Chắc em không thể sống được ở đây nữa đâu.”

“Hôm nay anh không phải đi làm à?”

Lục Vũ mở cửa phòng ngủ. “Em nghĩ sao?”

Tôi nhìn ra ngoài thì thấy cửa được Lục Vũ buộc bằng dây thừng.

Kẻ định đột nhập tối qua đã phá cửa nhà tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.