Trong quán bar, tôi nốc sạch ly nước ép trái cây có cồn. An Nhiên nhếch mép: “Cậu say rồi, bắt đầu nói mớ rồi kìa. Cậu nói Chu Hoài là ma cà rồng? Còn cả nam thần ôn nhu nổi tiếng Lục Thanh Thần đồng ý lời tỏ tình của cậu?”
Tôi gật đầu như giã tỏi. An Nhiên học trường khác, nhưng cô ấy cũng từng nghe đến tên tuổi của hai người này. Cô ấy sững người một lúc, rõ ràng là không tin lời tôi: “Cậu không bị sốt đấy chứ, Tạ Đình Uyển? Nói tối nay tớ ăn cơm với kít còn đáng tin hơn.”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó đứng dậy đi vệ sinh.
Tầng một đông nghịt người, bất đắc dĩ, tôi lẻn lên tầng hai chỉ dành cho VIP. Nấp trong góc khuất, khuôn mặt quen thuộc trong phòng bao thu hút sự chú ý của tôi. Chu Hoài cung kính đứng sang một bên: “Đã xử lý sạch sẽ.”
Anh ta bất ngờ ngẩng đầu, có chút do dự: “Ngài cuối cùng cũng muốn tìm huyết nô rồi sao?”
Chàng trai trên ghế sofa mặc áo sơ mi có chút xộc xệch, trong làn khói thuốc, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ trắng bệch kỳ lạ. Anh ta lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Không biết bằng cách nào mà tôi đã trở lại được chỗ ngồi. Tôi cầm ly rượu lên uống cạn, xong rồi, xong đời rồi, lần này chết chắc.
Chu Hoài rõ ràng là cùng một ổ với Lục Thanh Thần. Thậm chí còn khúm núm trước mặt anh ta. Lục Thanh Thần ôn nhu đó cũng là… ma cà rồng.
Trong lúc nỗi sợ hãi đang dần dâng lên đỉnh điểm, ánh sáng trước mặt đã bị che khuất bởi một bóng người cao lớn. Lục Thanh Thần cười mỉm, ánh mắt sâu thẳm, che giấu sóng cuộn mãnh liệt: “Sao Uyển Uyển lại ở đây?”
An Nhiên nhìn tôi với ánh mắt “Cậu nói nghiêm túc sao?”
Lại một lần nữa mơ mơ màng màng bị Lục Thanh Thần dắt ra khỏi quán bar. Ngồi trên xe, tôi hơi chóng mặt. Dưới ánh đèn mờ ảo, đường quai hàm của anh ta thanh tú, sống mũi cao thẳng, ngay cả nốt ruồi son ở đuôi mắt cũng vô cùng quyến rũ.
Anh ta đột nhiên lại gần, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Uyển Uyển, em uống rượu sao? Hửm? Không phải nói với anh là đi ngủ rồi sao?”
Mọi chuyện tồi tệ dồn nén, nỗi buồn bỗng dâng lên trong lòng, người mình thầm thích không phải người cũng đành, đến anh chàng ôn nhu trước mặt cũng là ma cà rồng tàn nhẫn. Ông trời ơi, thế giới này còn người bình thường không?
Nhân lúc men rượu nổi lên, tôi nắm chặt cổ áo anh ta: “Lục Thanh Thần, em biết, anh cũng… không phải người.”
Anh ta mím môi, giọng nói thản nhiên, ngón tay vuốt ve sau gáy tôi: “Là vậy sao? Uyển Uyển của anh thông minh quá.”
Cảm nhận được hơi lạnh bao trùm, tôi yếu ớt ôm lấy cổ anh ta: “Em thề em sẽ giữ bí mật, anh, anh… đừng cắn em có được không?… Máu của em không ngon đâu.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta chứa đựng sóng cuộn mãnh liệt, bật cười thành tiếng: “Sợ anh sao?”
Tôi cắn chặt môi, gật đầu. Ánh mắt anh ta tối sầm lại, giọng nói có chút mê hoặc, như lời thì thầm của ác quỷ: “Không cắn em, muốn hôn em thì sao, Uyển Uyển, ngoan nào, há miệng ra.”
Hơi thở bị tước đoạt, cổ tay đang vùng vẫy bị anh ta ghì chặt.
Không nhớ mình đã về nhà như thế nào, sáng hôm sau, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương. Tôi chửi rủa Lục Thanh Thần là đồ đạo đức giả.
Sau khi biết trong trường có ma cà rồng, tôi đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều kiến thức. Lén lút đặt mua một chiếc vòng cổ hình cây thánh giá.
Đến lớp, Chu Hoài vẫn như thường lệ nằm gục xuống bàn ngủ, lần này tôi không dám lén nhìn anh ta nữa. Sau đó, Chu Hoài đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Chậc, vậy mà vẫn còn sống, cũng ghê gớm đấy.”
Tôi nắm chặt tay, thầm nhắc nhở bản thân nên tránh xa anh ta. Tình cảm tôi dành cho Chu Hoài bắt nguồn từ lần anh hùng cứu mỹ nhân. Nhớ đến hàm răng trắng muốt của anh ta, bong bóng màu hồng trong tôi vỡ tan tành.
Không giống như mọi ngày, đi trên con đường trong khuôn viên trường, tôi luôn cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Lúc đi đến phòng thiết bị, ở bên ngoài nhìn vào, tôi thấy hai nam sinh đang vây quanh một người trông rất quen mắt, bàn tay đang định đẩy cửa liền khựng lại. Sao cô bạn cùng bàn dễ thương của tôi lại ở đây?
Cô ấy thậm chí còn chủ động ôm eo nam sinh. Cùng với dòng máu chảy ra, khuôn mặt ửng hồng của cô ấy trở nên tái nhợt. Chàng trai đang cắn cổ tay cô ấy đột ngột quay đầu lại, khóe miệng còn vương vệt máu.
Tôi quay người bỏ chạy, lại rơi vào một vòng tay quen thuộc. Lục Thanh Thần che miệng tôi lại. Đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại, nhìn tôi với vẻ thích thú: “Tìm thấy em rồi, Uyển Uyển. Thích xem không?”
Tôi lắc đầu: “Không thích, đi thôi.”
Đến văn phòng của anh ta, ở trong không gian kín với một tên ma cà rồng, tôi rất căng thẳng. Anh ta nghịch ngợm tóc tôi, bật cười: “Uyển Uyển trốn tránh anh, đi xem người khác dùng bữa sao?”
Tôi im lặng rút tóc về, lầm bầm: “Lục Thanh Thần, em là người, anh là ma cà rồng, chúng ta không hợp nhau đâu.”
Những ngón tay thon dài của anh ta gõ nhẹ lên bàn: “Xem ra Uyển Uyển của anh không biết tám mươi phần trăm học sinh trong trường này đều là ma cà rồng nhỉ.”
“…”
“Còn những con người các em có thể vào đây học, đều là bị vứt bỏ.”
Anh ta đưa tay kéo tôi vào lòng: “Nhóc con đáng thương.”
Tâm trí tôi trống rỗng. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên trong núi nhờ cơm cháo từ thiện của mọi người, con của trưởng thôn luôn dẫn đầu bắt nạt tôi, chế nhạo tôi là “đồ con hoang.”
Năm tôi trưởng thành, trưởng thôn đến nhà tôi, đưa cho tôi một lá thư giới thiệu, nói rằng ông ấy phải khó khăn lắm mới xin được cho tôi cơ hội đi học. Tôi âm thầm vui mừng, cuối cùng cũng có chuyện tốt xảy ra, rời khỏi vùng núi, cuộc sống nhất định sẽ có hy vọng. Giờ nghĩ lại, là từ địa ngục này bị bán vào địa ngục khác.
Anh ta nâng chiếc vòng cổ trên cổ tôi lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết, nghiền nát thành tro bụi. Tôi cảm thấy rất đau lòng, nó cũng đắt lắm chứ, sách vở đúng là toàn lừa người.
“Em có biết máu đối với chúng tôi có ý nghĩa gì không? Là ham muốn nguyên thủy nhất.”
Anh ta cúi đầu cọ xát vào cổ tôi, tôi cảm nhận được hơi ẩm ướt: “Uyển Uyển, em phải biết, anh đã nhịn rất vất vả.”
Tôi đẩy anh ta ra, giọng nói có chút run rẩy: “Lục Thanh Thần, anh đừng… anh, anh nhịn thêm chút nữa đi… Được không?”
Anh ta khẽ liếm môi, bật cười: “Vậy em hôn anh… không được dừng.”
Tôi: “…”