Huyết Ngọt

Tỏ tình



Chương 1: Tỏ tình

1.

Lần thứ 23 hít sâu, tôi siết chặt bức thư tình nhăn nhúm trong tay, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với Chu Hoài.

Theo như thông tin tôi hóng hớt được ở bảng tin trường thì cứ chiều thứ sáu hàng tuần, Chu Hoài sẽ xuất hiện ở vườn hoa phía sau trường.

Sau khi đến khu rừng nhỏ trong vườn, tôi nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ bụi cây bên cạnh. Lúc quay đầu lại nhìn, tôi chế..t lặng tại chỗ.

Chỉ thấy Chu Hoài đang ôm một cô gái nhỏ nhắn trong lòng, những ngón tay thon dài siết chặt lấy cổ cô gái, cúi đầu cọ xát vào vùng da mỏng manh ấy.

Cô gái thét lên một tiếng: “Chu Hoài, anh nhẹ chút thôi.”

Chu Hoài khẽ nhếch mép, đáy mắt xẹt qua một tia tà ác, để lộ hàm răng trắng muốt, nhọn hoắt và dài ngoằng. Ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng thở dốc hoà cùng tiếng hút m.á.u của cô gái.

Da đầu tôi bỗng nhiên tê dại. Nhớ lại những tình tiết hoang đường từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người tôi thầm thích không phải là người. Mà là… ma cà rồng trong truyền thuyết.

Trong lúc hốt hoảng, tôi giẫm phải cành cây dưới chân. Chu Hoài nhíu mày khó chịu, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Cô gái trong lòng anh ta đã ngất đi từ lúc nào.

Nhìn thấy bức thư tình trong tay tôi, đáy mắt anh ta lóe lên tia thích thú, Chu Hoài liếm mép, lộ ra vẻ mặt gian xảo: “Thích tôi à?”

Nghĩ đến những lời đồn về việc nữ sinh mất tích trong trường, tôi lắc đầu nguầy nguậy. Ánh mắt anh ta theo đó cũng tối sầm lại: “Ồ?”

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đi ngang qua. Nhìn thấy có người tới, tôi thở phào nhẹ nhõm, là Lục Thanh Thần, Hội trưởng Hội học sinh hiền lành ôn nhu nhất trường. Sau khi do dự, tôi nghĩ thà bị anh ta từ chối còn hơn là bị tên ma cà rồng đáng sợ kia tra hỏi.

Tôi nhét vội bức thư tình vào tay Lục Thanh Thần: “Lục học trưởng, em thích anh.”

Rồi cúi gằm mặt xuống, cuộn tròn người như con chim cút, chờ đợi Lục Thanh Thần từ chối sau đó sẽ thốt ra lời bào chữa đã chuẩn bị sẵn rồi trốn khỏi hiện trường nguy hiểm này.

“…”

Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp và gợi cảm: “Học muội Tạ Đình Uyển, anh nhớ cái tên này…. Anh đồng ý.”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt phượng quyến rũ của Lục Thanh Thần.

Tôi: “???”

Không thể nào, đây không phải kịch bản của tôi!

Chu Hoài nhìn tôi với ánh mắt phức tạp một lúc. Nếu tôi không nhìn nhầm, trong mắt anh ta có chút kinh hoàng. Và cả một chút… thương hại. Nói rồi, anh ta ôm cô gái trong lòng nhanh chóng rời đi.

Ngay sau đó, Lục Thanh Thần bỗng chốc có vẻ sầu não, anh ta xoa đầu tôi, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Ngồi trên xe của Lục Thanh Thần, tôi càng nhận ra anh ta đúng là một quý ông lịch lãm. Đang phân vân không biết nên mở lời nói cho anh ta sự thật như thế nào, thì anh ta lại nhìn tôi với vẻ mặt thích thú, nụ cười không chạm đáy mắt, cao quý và ôn nhu: “Uyển Uyển? Có thể gọi em là Uyển Uyển không?”

Tôi gật đầu theo bản năng.

Chiếc xe dừng trước chung cư của tôi. Vừa định mở miệng nói rõ mọi chuyện, Lục Thanh Thần đã đưa ngón tay thon dài lên môi tôi, hàng mi khẽ rung, đáy mắt xẹt qua một tia hạnh phúc. Cảm giác tội lỗi trong tôi theo thế càng dâng lên cao.

Anh ta bất ngờ tiến lại gần, đôi môi mỏng áp sát tai tôi, nhưng lại ẩn chứa một chút nguy hiểm: “Uyển Uyển, hôm nay anh không muốn nghe… Cô gái ngoan, mai gặp lại.”

Khuôn mặt Lục Thanh Thần như có ma lực, luôn khiến tôi cứng họng mỗi khi định nói ra sự thật.

Trong cơn choáng váng, tôi xuống xe. Gió lạnh thổi qua, tôi vỗ trán, gọi điện cho cô bạn thân An Nhiên: “Cậu gặp tớ một lát đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.