Kỳ Huấn Luyện Quân Sự

Chương 4



Chương 4:

Ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, Kỳ Hàn Tinh cũng bắt đầu nổi tiếng khắp trường tôi.

Vì nhan sắc đẹp đúng như lời đồn, hơn nữa còn vì tàn nhẫn hơn những gì người ta đồn. Đến cả mỹ nhân khoa công nghệ thông tin vì cầu xin giúp bạn cũng bị phạt gập bụng 100 lần.

Mấy đứa con gái thích anh ta bỏ của chạy lấy người gần hết.

“Thế mới không có ma nào yêu!”

Tôi ngồi trên giường, vừa xoa xoa bắp chân đau nhức vừa đọc tin nhắn của Tiểu Châu.

“Vậy hả? Anh không rành mấy cái này. Là chị họ anh đi du lịch nước ngoài mang về, em không dùng thì phí đấy.” Anh qua loa nói.

“ Mà con gái thì phải được nuông chiều chứ.”

“Sao tớ lại nghe nói anh ấy có bạn gái á?” Trương Kỳ thần bí nói.

“Ai mà có mắt như mù vậy trời?” Tôi không hiểu nổi.

Trương Kỳ nhún vai:

“Không biết. Học viện quân sự của họ quản lý nghiêm lắm. Tin này cũng là tớ nghe được thôi, hình như còn chưa có ai gặp bạn gái anh ấy luôn.”

“Vậy chắc là không có rồi, chứ làm gì có ai mà ngu thế?”

Trương Kỳ lại không đồng ý lắm:

“Không hẳn. Dù sao anh ấy cũng có điều kiện. Bất kể là gia thế hay vẻ ngoài thì cũng đâu thiếu sự lựa chọn.”

Tôi đang nghĩ xem phải làm sao để hồi đáp món quà mà Tiểu Châu đã tặng tôi.

Nói gì thì nói, tôi chỉ biết mỗi chuyện anh học chung thành phố với tôi, còn trường nào thì tôi vẫn chưa hỏi.

Đang lúc bối rối thì cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tình ôm một bó hoa với mấy túi quà bước vào.

Cô ta ném mấy thứ đó lên bàn.

Trương Kỳ kinh ngạc nói: “Oa, đây đều là quà đàn anh Diệp Tân tặng cậu hả?”

Diệp Tân nghe nói Tần Tình bị phạt nên đã chờ ở sân từ lúc chưa kết thúc lớp huấn luyện. Hai người ra ngoài ăn cơm.

Lý Hàm đi sau vừa về tới cửa đã nghe được những lời này, liền hâm mộ nói:

“Không phải đâu! Cậu không thấy chứ lúc nãy Tần Tình quay về, trên đường bị mấy nam sinh chặn lại, nói sao cũng bắt cậu ấy phải nhận quà!”

Tần Tình không nói gì, vẻ mặt lười biếng, hiển nhiên là đã quen với cảm giác bị vây quanh.

Trong trường có rất nhiều người theo đuổi cô ta, có điều là hình như với ai thái độ của cô ta cũng giống nhau.

“Tần Tình, trong cái đám theo đuổi cậu thì cậu thích ai hơn?”

“Phải xem như nào đã, theo đuổi người ta thì phải có thành ý.” Tần Tình vừa nói vừa nhìn sang tôi rồi cười hỏi:

“Nói mới nhớ, người duy nhất trong phòng minh có bạn trai là Tô Dư Mặc đó. Đúng rồi, bạn trai cậu cũng đang học đại học ở thành phố này đúng không? Khi nào thì mới cho bọn mình gặp mặt đây?”

Hình như phòng ký túc xá nữ nào cũng có cái quy định này.

Dù cho mối quan hệ của chúng tôi có tốt hay không thì người ta đã nói vậy, tôi cũng không thể từ chối.

Huống chi… tôi cũng muốn gặp anh ấy.

“Để tớ hỏi anh ấy xem.”

“Dạo này anh hơi bận.” Tiểu Châu trả lời. “Đợi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự nhé?”

“Anh ấy nói đợi đến khi huấn luyện quân sự xong.” Tôi nói.

Lý Hàm nhếch môi cười quái đản.

“Được thôi, để bọn tớ được mở mang tầm mắt xem bạn trai phú nhị đại của cậu là người như thế nào.”

Ngày thứ hai bắt đầu bước chân ngỗng, còn khổ hơn chữ khổ.

Chân tôi đau đến nỗi không thể giữ nguyên tư thế nhấc chân lên.

“Trưa nay không ăn cơm à?”

Giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, tôi vô thức đáp: “Ăn rồi!”

Toàn đội im phăng phắc.

Kỳ Hàn Tinh cũng không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, đứng lại ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi.

“Nói gì?”

Tôi cắn răng đáp: “Dạ thưa thầy! Em đã ăn rồi! Thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí đỏ…”

Không biết là ai, tự dưng lại phá lên cười.

Giọng tôi nhỏ dần, bất giác chột dạ.

“… Thêm 3 cái xíu mại….”

Sau đó tôi bị bắt luyện tập thêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.