Sân tập rộng lớn giờ đây trở nên vắng lặng, không một chút gió.
Tôi đứng dưới cột cờ Tổ quốc, chấp nhận chăm chỉ tập luyện.
Kỳ Hàn Tinh đứng đó làm tôi không dám lười biếng. Sau vài vòng qua lại, tôi – hoàn – toàn – phế – rồi.
Nhìn cái dáng đứng thẳng của anh ta mà tôi chấm hỏi – ông nội này không biết mệt hả trời?
Trương Kỳ chạy tới, cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Dạ thưa thầy! Giảng viên phụ trách của bọn em có việc muốn tìm Tô Dư Mặc ạ.”
Kỳ Hàn Tinh lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Trương Kỳ rụt cổ: “Hình… hình như là việc đại diện tân sinh viên lên phát biểu ấy ạ…”
Tôi thấy hơi lạ, không nhịn được hỏi: “Tớ á?”
Trương Kỳ gật đầu:
“Ừ! Cậu là thủ khoa mà, khoa chúng ta còn đào tạo chuyên ngành đứng đầu của trường. Không phải cậu thì còn ai vào đây?”
Tôi vốn chẳng hứng thú gì chuyện này, nhưng bây giờ bắt tôi làm gì tôi cũng làm, miễn là cứu tôi khỏi sự khủng bố của Kỳ Hàn Tinh.
Tôi cố gắng hết sức nhịn xuống cảm giác phấn khích của mình, nhìn Kỳ Hàn Tinh, ra vẻ ngại ngùng nói: “Thầy ơi…”
Ơ?
Sao Kỳ Hàn Tinh lại nhìn tôi như vậy?
“Thầy?”
Kỳ Hàn Tinh bất ngờ nói: “Tô Dư Mặc?”
Kỳ Hàn Tinh nói rất chậm, từng chữ từng chữ, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.
Lần đầu tiên tôi phát hiên khi tên mình được đọc lên như thế… lại nghe hay vô cùng luôn?
Nhưng đến cuối ngày hôm nay, tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ đã đáp lời ngay: “Dạ có!”
Nhưng anh ta lại không nói gì, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi, mang theo dự dò hỏi… cùng với cả những cảm xúc tôi không hiểu được.
Tôi thấp thỏm – giảng viên phụ trách đã nói thế rồi, chẳng lẽ anh ta còn không định thả tôi đi?
Không biết qua bao lâu, Kỳ Hàn Tinh cuối cùng cũng nói: “Về đi.”
Tôi mừng muốn rớt nước mắt, cùng với Trương Kỳ chạy vội.
Trương Kỳ quyến luyến quay đầu lại, muốn nhìn thêm một lát: “Đẹp trai thật đấy…”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu đến muộn chút nữa thì tớ phế thật mất.”
Trương Kỳ đột nhiên quay phắt lại, lo lắng túm tay tôi: “Toang rồi toang rồi! Hình như ổng đang nhìn hai đứa mình!”
Hả?
Tô bất giác quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hàn Tinh.
Hoàng hôn buông xuống, cả sân tập đều được bao phủ bởi ánh nắng chiều tà, cũng in rõ bóng dáng vừa cao vừa thẳng của anh ta xuống sân.
Anh ta nhìn về phía này, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại như ngập tràn ánh sáng ấm áp.
Tim tôi lỡ một nhịp, bất giác cảm thấy chột dạ nên càng bỏ chạy nhanh hơn.
…
Đến tối, tôi nằm dài trên giường than thở với Tiểu Châu.
“Anh không biết đâu, ông thầy này ác thấy mẹ! Bữa trưa em chỉ ăn hơi nhiều một tí thôi mà ổng bắt em phải tập thêm nửa tiếng!”
Sao hôm nay Tiểu Châu trả lời tin nhắn chậm thế nhỉ?
“Bữa trưa em ăn những gì?”
Tôi nước mắt đầm đìa.
“Em chỉ ăn thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí ngô với ba cái xíu mại thôi!”
Anh ấy xem rồi nhưng lại không trả lời.
Tôi lại lạch cạch gõ phím:
“Chân em đã không còn là của em nữa rồi! Chốc nữa em còn phải viết bài phát biểu. Anh có thấy ổng ác ghê không!!!”
Lát sau Tiểu Châu mới trả lời: “Đúng là ác.”
Tôi lại nhắn tiếp: “Nghe nói ổng có bồ rồi. Anh nói xem, có phải cô gái kia có phải mắt mù rồi không, sao thích ổng được hay vậy?”
Tiểu Châu đứng hình: “… Là do ổng ăn may đấy.”
Tôi gửi dấu like: “Cũng có lý ha!”