Sau khi về đến nhà, tôi thay đồ ngủ rồi đi ngâm mình trong bồn tắm. Mới ngâm được vài phút, đột nhiên mất điện. Điện thoại thì đang để ngoài sạc. Tôi trời sinh sợ bóng tối, nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình. Run rẩy đứng dậy, tôi cố lần mò tìm quần áo, nhưng chưa đi được hai bước đã trượt ngã vì xà phòng.
Một tiếng “bịch” vang lên, ngay sau đó là tiếng rên đau đớn của tôi vọng khắp phòng tắm.
Eo tôi đau cứng đờ. Ngồi bệt xuống sàn, tôi chịu đựng cơn đau, cố gắng mò tìm chiếc khăn tắm gần đó. Đang định quấn khăn lại thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở.
Tôi nín thở, tim đập loạn xạ. Lẽ nào có trộm đột nhập?
“Lê Lê?”
Nghe được giọng Thẩm Nghiễn Châu, tôi lập tức trả lời, giọng lắp bắp: “Em… em ở trong phòng tắm… Á…”
“Đừng… đừng vào!”
Nhưng chỉ một giây sau, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Thẩm Nghiễn Châu bật đèn pin lên, ánh mắt nghiêm túc lướt qua tôi: “Em có sao không?”
Tôi đứng đó, không mảnh vải che thân, ánh đèn pin khiến tình cảnh càng thêm ngượng ngùng. Anh sợ tôi chưa đủ thu hút hay gì chứ?
Phản ứng lại được, tôi nhanh tay nhặt chiếc khăn tắm trên sàn quấn vội quanh người. Nhưng động tác chưa xong, tôi đã la lên thảm thiết: “Eo của em!”
Thẩm Nghiễn Châu ném điện thoại qua một bên, dùng khăn tắm bao lấy tôi rồi bế ra ngoài.
Tôi bị quấn khăn tắm lỏng lẻo, hơi thở của cả hai vang lên rõ mồn một trong bóng tối. Không gian yên tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy làn da anh áp vào người mình nóng bừng.
Ngượng chín mặt, tôi đẩy anh ra, lắp bắp: “Anh… anh lùi ra một chút!”
Đúng lúc đó, đèn sáng trở lại.
Dưới ánh sáng, tôi và anh bốn mắt nhìn nhau. Khăn tắm lỏng lẻo theo chân tôi rơi xuống sàn, để lại tôi trong tình cảnh “trần trụi” trước mắt anh.
Thế giới như ngừng lại.
Ánh mắt Thẩm Nghiễn Châu trở nên sâu thẳm, giọng anh khàn khàn: “Lê Lê, em thực sự muốn ly hôn sao?”
Tôi gật đầu, hơi ngập ngừng.
“Còn bây giờ?” Anh nhấn giọng hỏi tiếp.
Tôi vẫn gật đầu như cũ.
Anh thở dài, tháo cúc áo sơ mi, rồi nới lỏng cà vạt, từng bước tiến về phía tôi.
Nắm lấy mắt cá chân tôi, hơi thở nóng rực phả vào chóp mũi. Đến khi tôi kịp phản ứng lại, những nụ hôn của anh đã rơi khắp làn da tôi.
Một cơn đau nhói dưới bụng khiến tôi giật mình đẩy anh ra: “Thẩm Nghiễn Châu! Em đến tháng rồi!”
Anh khựng lại, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc, như không thể tin nổi. Thở dài một hơi, anh đành nhận mệnh, lấy khăn tắm bọc kín tôi lại.
Sau đó bế tôi lên giường. Nhìn vệt đỏ loang trên ga giường, anh lắc đầu bất lực: “Lê Lê, em định chơi chết anh đấy à?”
Hôm nay anh có vẻ hơi khác.
Đặt tôi ngồi xuống ghế, anh nghiêm giọng: “Rửa sạch đi rồi gọi anh.”
Rồi anh cúi đầu bổ sung: “Hoặc là… để anh đứng đây chờ em.”
“Thẩm Nghiễn Châu! Anh làm ơn bình thường lại đi!” Tôi tức giận gào lên. “Chúng ta sắp ly hôn rồi!”
Anh dựa lưng vào tường, bình thản nói: “Trước khi ly hôn, anh phải hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Em thấy có đúng không?”
Đúng cái đầu anh chứ đúng!
Đêm hôm đó, tôi vừa nằm xuống đã bị anh kéo vào lòng, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Mỗi lần tôi cựa quậy, bàn tay to lớn của anh lại nhẹ nhàng xoa phần eo đang bị thương của tôi. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh làm dịu đi cơn đau, mang lại cảm giác thoải mái lạ thường.
Tạm thời cứ nghe theo anh vậy.
——————————————–
Tôi đau nhức eo, quyết định xin nghỉ vài ngày để dưỡng sức.
Thẩm Nghiễn Châu cũng hiếm khi rảnh rỗi, tận dụng giữa trưa về nhà nấu cơm cho tôi.
Trưa hôm đó, tôi chuẩn bị sẵn hai quyển sổ kết hôn, lặng lẽ đặt trên bàn ăn như một cách thể hiện quyết tâm ly hôn. Thẩm Nghiễn Châu trở về, ánh mắt lướt qua hai quyển sổ đỏ chót trên bàn, nhưng anh không nói gì. Chỉ bình thản mang đồ ăn vào bếp.
Khoảng bốn mươi phút sau, anh gọi tôi: “Ra ăn cơm đi.”
Tôi cố nhịn, không muốn ra, nhưng chỉ chịu đựng được ba giây, cuối cùng vẫn đáp: “Vào đây!”
Bước đến bàn ăn, tôi gần như đứng hình. Hai quyển sổ đỏ bị anh dùng làm miếng lót cách nhiệt dưới nồi canh. Tôi bực dọc nhìn anh, nhưng anh vẫn bình thản gắp đồ ăn bỏ vào bát của tôi. Gắp liên tục, đến mức bát đầy ắp, không còn chỗ trống.
Tôi im lặng cúi đầu ăn, quyết không để ý đến anh.
“Lê Lê…” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, như thể đang dò xét.
Tôi tiếp tục ăn, không thèm ngẩng lên nhìn.
Anh ngừng lại vài giây, rồi cất giọng giải thích, đầy chân thành: “Anh biết em đang tức giận… Người hôm trước là đàn em của anh, cô ấy vừa mới về từ nước ngoài. Bố cô ấy từng là giáo viên của anh, ông ấy nhờ anh giúp hướng dẫn cô ấy.”
“Lê Lê, đừng giận nữa được không?”
Tôi ngừng đũa, nhưng vẫn không nhìn anh. Trong lòng vẫn thấy bất an, liền hỏi thẳng: “Vậy sau này, nếu hai người thường xuyên làm việc chung, anh lấy gì đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra?”
Nghe vậy, Thẩm Nghiễn Châu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng rõ, giọng điệu chắc chắn:
“Lê Lê, anh và cô ấy không có khả năng.”
“Lần này là anh sai. Anh xử lý không tốt, khiến em thấy khó chịu.”
“Nhưng từ giờ, anh sẽ thay đổi.”
“Vậy nên… cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Tôi im lặng nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc dò xét. Sau một hồi lâu, tôi khẽ gật đầu. Thẩm Nghiễn Châu muốn sống hạnh phúc với tôi, muốn bù đắp cho tôi. Vậy thì… thử một lần cũng không sao. Tôi cũng đâu có thiệt.