Đẩy cửa ra, Thẩm Nghiễn Châu ngã xuống giường, cơ thể mệt mỏi.
Tôi nhìn quanh phòng anh. Phòng rất đơn giản. Trên bàn học là một tấm ảnh chụp khi còn nhỏ và một tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của anh. Ở góc phòng là một cây đàn violon.
Tôi cầm cây đàn lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân đàn đầy những vết khắc, như thể chủ nhân của nó trong lúc tức giận đã muốn phá hủy nó. Cây đàn này có giá trị không nhỏ. Nhìn nó khiến tôi nhớ về một thiếu niên.
Tôi đặt cây đàn xuống bàn, rồi ánh mắt vô tình dừng lại ở một chiếc hộp nhỏ đặt trên ngăn cao nhất của tủ sách. Khi mở ra, tôi sững người. Bên trong là các chứng từ tài trợ, phiếu chuyển tiền và một bức ảnh bị xé nát. Trong bức ảnh là một thiếu niên ngại ngùng, dịu dàng, đang đứng trên bục giảng kéo đàn violon.
Tôi nhận ra khuôn mặt ngây ngô ấy. Là anh.
Mấy năm trước, tôi chia tay bạn trai cũ. Tên khốn kia lén lút chuyển tiền của tôi đi, trong lúc tức giận, tôi đã dùng toàn bộ số tiền anh ta lén lấy để giúp đỡ học sinh nghèo. Lúc ấy, tôi nghĩ thà làm ngọc vỡ còn hơn là làm ngói lành, nên đã chuyển một trăm vạn.
Cũng chính vào thời điểm đó, tôi đã gặp Thẩm Nghiễn Châu. Khi anh học lớp mười, tôi còn là sinh viên đại học. Là một nhà tài trợ từ thiện, tôi được mời đến tham gia lễ kỷ niệm của trường anh. Nhưng đêm đó, tôi rút vốn.
Khi hiệu trưởng hỏi lý do, tôi đứng ngoài cửa sổ, chỉ vào cây đàn violon trong tay của một thiếu niên. Giọng tôi lạnh lùng: “Ông nghĩ cậu ấy thiếu tiền sao?” Cây đàn trên tay cậu ấy có giá trị không nhỏ, được làm thủ công, ít nhất cũng phải mấy vạn. Hiệu trưởng không biết nói gì, và tôi bỏ đi. Một trăm vạn đó tôi đã chuyển đi để giúp đỡ trẻ em nghèo vùng núi.
Về sau tôi mới biết gia đình Thẩm Nghiễn Châu đã phá sản, nhưng một trăm vạn kia tôi đã sớm quyên góp cho các em nhỏ vùng núi rồi.
Sau đó, bốn năm đại học, tôi chỉ có thể tiết kiệm tiền, kiếm tiền học phí và sinh hoạt để giúp đỡ Thẩm Nghiễn Châu. Nhưng anh không hề biết về tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cây đàn violon. Đột nhiên, Thẩm Nghiễn Châu ngồi dậy, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng: “Bà xã…”
Tôi giật mình, những suy nghĩ của mình bị kéo lại.
Thẩm Nghiễn Châu ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tối nay anh hơi bận.”
“Nắm tay em đi chúc rượu là ước mơ nhiều năm nay của anh.” Anh thấp giọng cười.
Tôi sững sờ một lúc, rồi nhíu mày đẩy anh ra: “Đừng có giả ngu với em. Thẩm Nghiễn Châu, anh nói rõ ràng cho em! Nếu không, chúng ta ly hôn!”
“Anh cái người đàn ông không biết giữ mình trong sạch này!”
Anh dừng lại một chút, nheo mắt lại, cố gắng hiểu những gì tôi vừa nói. Sau đó, anh giữ chặt eo tôi và bế tôi lên đùi mình.
“Ai nói với em anh không giữ bản thân trong sạch?”
“Ha…” Tôi mở tin nhắn trong điện thoại ra. “Tự anh đọc đi!”
Được rồi, anh thế này thì sao đọc được tin nhắn.
Tôi hắng giọng, đang định đọc cho anh nghe thì anh lại dựa vào người tôi, nói nhỏ: “Anh không có.”
“Đúng là hôm nay anh có đến nhà thầy, có gặp cô ấy. Nhưng là vì y học.”
“Thầy có một quy tắc, lúc đi vào phòng thảo luận không được mang điện thoại, phải để ở phòng khách.”
“Anh có gửi WeChat cho em, cũng gọi điện thoại cho em. Nhưng hình như em đã chặn anh rồi…”
Tôi nhớ lại, không phải hình như, lần trước đi công tác về tôi đã chặn anh thật.
Tôi bĩu môi, mọi thứ đều rõ ràng.
“Vậy được rồi, em tha thứ cho anh.”
Anh lại không bỏ qua. Anh xoay người đè tôi xuống, nắm chặt cổ tay tôi, gằn từng chữ một.
“Anh không tha thứ cho em!”
“Em nói đi là đi sao?”
“Dựa vào đâu?”
Cuối cùng, anh nắm chặt cổ tay tôi. Giọng nói có chút ác độc: “Khó khăn lắm anh mới ghi được tên em vào sổ hộ khẩu nhà mình, ly hôn sao, đợi anh chết rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”
Tôi không biết tại sao anh lại kiên định lựa chọn tôi như vậy. Nhịp tim tôi cũng đập hụt mấy nhịp.
“Em nói đi, nói sau này sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”
Anh dùng sức hơi mạnh.
Tôi mặc váy da ngắn, có thể thoải mái cựa quậy. Trong lúc cựa quậy, tôi không biết vô tình đá trúng đâu đó.
Thẩm Nghiễn Châu từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm.
“Dì cả đi rồi nên mới mạnh mẽ thế này đúng không?”
Trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay tôi đều không thích nằm ở thế yếu. Thế là tôi chỉ vào cái hộp đen kia, cười ngây thơ nói.
“Thẩm Nghiễn Châu, năm đó anh gọi em là chị đấy.”
Anh ngẩn người, chớp mắt một cái.
Sau đó, anh ôm lấy cổ tôi, kéo tôi lại gần, giọng nói không đứng đắn: “Chị? Được, chị. Chúng ta bắt đầu giải quyết chuyện này thôi.”