Ngày hôm sau, khi bà nội lên gọi chúng tôi xuống ăn sáng, Thẩm Nghiễn Châu liền dùng chăn bọc kín tôi lại.
Cứu tôi với! Nếu bị người lớn nhìn thấy vai không mảnh vải, chắc chắn họ sẽ đoán ra tối qua đã có chuyện gì rồi!
Tôi đỏ mặt, vùi người vào trong chăn.
Thẩm Nghiễn Châu khẽ cười, nói: “Vâng, bà nội. Chúng con lập tức xuống ngay.”
Bà nội mỉm cười vui vẻ hơn mọi khi: “Ừ… Được, được rồi. Không cần vội, hai đứa cứ từ từ.”
“Cứ từ từ mà xuống…”
Mãi cho đến khi bà nội đã xuống tầng, tôi mới đỏ mặt chui ra ngoài.
Đột ngột đối diện với Thẩm Nghiễn Châu, anh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đang định quay đi, nhưng anh lại giữ chặt mặt tôi, lộ ra xương quai xanh, giọng khàn khàn gọi: “Bà xã.”
Tôi, chết rồi. Chết chìm trong vẻ đẹp của Thẩm Nghiễn Châu.
Anh nói tiếp: “Bà xã, đêm nay anh có thể về sớm.”
Tôi, lại chết chìm thêm một lần nữa.
Một lúc lâu sau, tôi, mặt nóng bừng, đi vội vàng ra ngoài rửa mặt.
Trên bàn cơm, bà nội không ngừng mỉm cười. Dù bà không nói gì, nhưng ánh mắt hiểu mà không nói ấy của bà khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng vô cùng!
Cả bữa ăn, tôi chỉ biết cúi mặt xuống, chôn vào trong bát.
Sau bữa ăn, Thẩm Nghiễn Châu đưa tôi về nhà. Vừa đến cửa, sếp đã gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy lại muốn tôi đi công tác!
Ông có biết tôi đang tận hưởng cuộc sống về đêm như tuần trăng mật không?
Sau khi cúp điện thoại, tôi áy náy nhìn Thẩm Nghiễn Châu và nói: “Có lẽ anh sẽ phải ngủ một mình một thời gian. Em phải đi công tác.”
Thẩm Nghiễn Châu thở dài, sau đó mở cửa vào phòng và hỏi: “Đi bao lâu?”
Tôi thấp giọng đáp: “Hai tuần.”
Anh xoay người vào phòng, còn tôi đang nghĩ anh có vẻ giận dỗi. Tôi chuẩn bị vào nhà để dỗ dành anh thì phát hiện anh đang kéo vali màu hồng từ góc phòng ra. Anh bỏ từng bộ quần áo tôi thường mặc vào trong vali, rồi lại đến bàn trang điểm.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên sườn mặt anh, đôi tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt các món mỹ phẩm tôi thường dùng vào trong túi. Khi nhìn anh đứng lặng lẽ, trút bỏ mọi sự lạnh lùng, tôi ngẩn người.
Thẩm Nghiễn Châu cầm một bình dưỡng da màu đen đi về phía tôi, nói: “Lê Lê, thứ này của em sắp hết rồi.”
Tôi ngây người đáp: “À, không sao đâu, em đến nơi sẽ mua bình mới.”
Anh lấy một hộp mới từ trong ngăn kéo ra, vừa mở vừa nói: “Vậy em mang bình mới này đi.”
Tôi nhìn anh, ngạc nhiên: “Anh mua lúc nào vậy!”
Tôi đi đến bên cạnh anh, chọc vào eo anh và trêu: “Anh để ý em như vậy từ khi nào thế?”
Anh cúi đầu, bỏ bình dưỡng da vào trong túi trang điểm rồi kéo khóa lại, đáp: “Từ khi cưới em.”
Tôi bĩu môi, tay dùng sức chọc vào eo anh và nói: “Năm đó nói không thích em, rồi lại cưới em. Cưới em xong còn trưng vẻ mặt người sống chớ lại gần với em. Anh chắc chắn là thích em chứ không phải báo thù em đấy chứ?”
Anh nắm lấy tay tôi, cảm thán: “Anh chưa từng yêu đương, cũng không biết làm gì để em vui.”
“Dựa vào những gì anh hiểu về em, vừa kết hôn mà bày tỏ với em, chắc em sẽ bị dọa chạy.”
“Đến lúc đó lại chạy ra nước ngoài, chúng ta lại tốn bảy năm nữa.”
“Không phải là anh không đợi được bảy năm, mà là cuộc sống không có mấy lần bảy năm.”
“Thời gian của mỗi người không biết được bao lâu, anh muốn ở bên cạnh em càng lâu càng tốt.”
“Cưới em là quyết định muốn giao phó cả quãng đời còn lại của anh.”
Mắt tôi hơi nhức, tôi gật nhẹ đầu, cảm động.
“Thẩm Nghiễn Châu, vậy tại sao bảy năm trước anh lại từ chối lời tỏ tình của em?”
Anh nhìn tôi, trả lời: “Lê Lê, anh cũng có tự ái của mình. Chưa nói đến chuyện khác, lúc đó em cũng không thật lòng thích anh.”
Đúng vậy, lúc đó tôi căn bản không có suy nghĩ bắt đầu một đoạn tình cảm dài.
Tôi nhìn anh, khẽ nói: “Thẩm Nghiễn Châu, thật xin lỗi.”
Anh lắc đầu, ôm lấy tôi một cách thân mật. Giọng anh dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Lê Lê, không sao. Chỉ là sau này đừng nghĩ đến chuyện muốn ly hôn với anh nữa là được.”
Trái tim tôi run lên.
“Ông xã, sau này chúng ta phải thật hạnh phúc.”
“Em sẽ đền bù bảy năm còn thiếu lại cho anh…”
Anh hơi ngửa về sau, giọng mang theo ý cười nói: “Ồ? Vậy thì không phải mệt ch//ết anh rồi sao?”
A a a a!
Giữa ban ngày ban mặt, anh nói cái gì vậy!
Trước khi ánh mắt anh ngày càng không thích hợp, tôi kịp thời hô ngừng.
“Không được không được, anh đừng đến đây! Bây giờ em phải đến sân bay.”
Anh đè dục vọng trong mắt xuống, chỉ có thể làm gì khác ngoài hôn lên trán tôi một cái.
“Vậy anh chờ em về.”